Quản gia đi đến tầng 2 rồi mới nhớ ra là quên nói với Tịch Tuế rằng phòng vẽ tranh có chuông cửa đặc biệt.
Đang đi lên cầu thang, vừa định mở miệng thì thấy Tịch Tuế đang chạm vào ngực của cậu chủ nhà mình…
Vào lúc đó, ông trợn mắt không thể tin được.
Quản gia nhấc chân quay người đi, bị kích động đến mức đập mặt vào tường, tiếng “Bụp” khiến Tịch Tuế chú ý.
Cô vội bỏ tay xuống, định giải thích nhưng đã quá muộn rồi.
Quản gia lẩm bẩm “Tôi không thấy gì cả”. Sau đó chạy một mạch xuống nhà.
Quý Vân Tu bị ngó lơ một cách oan uổng.
Vất vả lắm mới được gặp Tuế Tuế, thế mà lại bị cô ngó lơ!
Anh muốn nghe giọng của Tịch Tuế, muốn xác định xem người trước mặt có phải là người thật không.
Vì vậy, anh lặng lẽ đưa tay ra kéo ống tay áo của Tịch Tuế.
Tịch Tuế hít một hơi thật sâu, xoa hai tay, giả vờ bình tĩnh chào hỏi, “Buổi chiều tốt lành! À… em đến thăm anh nè.”
Quý Vân Tu hiểu ý cô, vui vẻ gật đầu.
Thấy anh rất bình tĩnh, dưỡng như không hề bị “sàm sỡ” lúc nãy, Tịch Tuế thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ người này thật là dễ dỗ mà.
Hai người đứng ở cửa nói chuyện không tiện lắm, nhưng Quý Vân Tu không biết đối xử với mọi người theo quy tắc.
Tịch Tuế nhướng mắt, bởi vì Quý Vân Tu đứng trước mặt cô nên cô chỉ có thể nhìn vào bên trong phòng qua một khe hỡ.
Quý Vân Tu từ nhỏ đã rất thích vẽ tranh, lớn lên vẫn kiên định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ki-co-quy-cung-chong/501870/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.