Chương trước
Chương sau
Ông suy nghĩ, nói: "Ta muốn đặt tên cho Đại Nha, hai chữ Ngư Nương thế nào?"

Trong thời cổ đại, được trưởng bối ban tên là một chuyện rất đáng mừng, điều này đại diện cho người được ban tên được trưởng bối xem trọng. Trưởng bối ban thưởng không dám chối từ. Cho dù Đại Nha cảm thấy tên Ngư Nương này quá tùy tiện cũng chỉ có thể âm thầm chấp nhận.

Từ trước đến nay, Lưu thị là người ủng hộ Lý Đại Thành nhất: "Ta thấy chẳng phải hôm nay con cá này do Ngư Nương câu được sao? Người khác cũng không có tay nghề tốt như nó."

Lý Trọng Hải và Trần thị rất vui mừng, trong một đám tiểu bối, tên của Đại Ngưu do tiên sinh trong học đường đặt, những đứa trẻ còn lại chỉ có nhũ danh. Lý Trọng Hải nghĩ nghĩ, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được: "Cha, con thấy không bằng thừa dịp này cùng đặt tên cho đám Nhị Ngưu đi."

Lý Đại Thành gật gật đầu, âm trầm nói: "Nhị Ngưu là Tử Chiêu, Tam Ngưu là Tư Minh, Nhị Nha gọi là Tinh Nương đi. Đều đặt theo tên của Đại Ngưu - Tử Yến."

Nhị Ngưu cũng chính là Tử Chiêu nhảy cẫng hoan hô: "Gia gia, cháu biết Tử Chiêu viết thế nào!"

Lý Thúc Hà cũng để đũa xuống: "Cha, chờ sau khi con của con sinh ra cũng muốn cha đặt tên, cha không thể nặng bên này nhẹ bên kia được."

Ăn gần xong bữa cơm, đột nhiên Cố thị che miệng nôn mửa. Lý Đại Thành bắt mạch cho nàng, phát hiện Cố thị đã mang thai hai ba tháng.



Cố thị hạnh phúc dựa vào người trên người Lý Thúc Hà, dịu dàng vuốt ve bụng chưa nhô ra: "Đều là Ngư Nương mang đến phúc lớn."

Đại Nha chấp nhận số phận, nói không chừng cái tên này may mắn thật.

Cơm nước xong xuôi sắc trời còn sớm, Trần thị và Vương thị ở trong phòng dệt lụa, Cố thị vì mới mang thai, thai khí bất ổn nên nằm trong sương phòng nghỉ ngơi.

Nhị Ngưu kéo Ngư nương ra ngoài bắt ve sầu.

Mỗi khi hè đến, bắt ve sầu là hoạt động trẻ con thích nhất. Sau khi trời tối, ấu trùng ve sầu chui ra khỏi đất leo lên cây bắt đầu lột xác. Lúc này bắt sẽ tóm được ngay.

Ve sầu đem về rửa sạch ngâm nước muối nhạt, còn có thể ngâm rượu. Nhà có điều kiện thì chiên lên, mở miệng ăn một miếng vừa thơm lại giòn, vô cùng ngon. Trong nhà không có dầu có thể dùng lửa nướng ăn cũng được. Trong lúc nạn đói quanh năm suốt tháng không có thịt heo mà ăn thì đây là món ngon hiếm có.

Kiếp trước Ngư Nương lớn lên ở thành thị, không biết có chuyện chơi vui như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.