Chương trước
Chương sau
Dịch: Hoangtruc

Nguồn: bachngocsach

***

Gió đêm thổi nhẹ, nhẹ như tiếng bước chân đi về phía trước của Triệu Phụ Vân lúc này, nhưng mỗi bước chân của hắn lại như giẫm trong lòng Mễ Phù, từng bước từng bước nghiền ép.

"Sư huynh, ngươi.. ngươi không thể giết ta." Mễ Phù đã bị dọa đến lắp bắp.

Y đã không có chút ý tưởng động thủ với Triệu Phụ Vân nữa. Hổ thúc bên cạnh mình đã bị đánh lén đến tử vong. Cả người y cứng ngắc, dù có miễn cưỡng thi pháp thì pháp lực chắc chắn cũng trở nên cứng ngắc, khó mà thành hình được.

"Vì sao lại không thể? Có lẽ ngươi đã muốn sớm thay thế ta." Triệu Phụ Vân đứng lại, gió từ phía sau hắn thổi tới, lại vì pháp lực của hắn đã nhiếp bắt cả phiến hư không này nên gió vừa tới nơi đây đã bị mất phương hướng chỉ có thể lần quần ở nơi này, xoay xoay thành vòng xoáy.

Mễ Phù nói: "Ta... ta không có. Sư huynh, sư huynh, ta nghe nói trong sơn môn có một bộ pháp thuật tên là Viên Quang Hồi Tố pháp, có thể tra ngược lại chuyện phát sinh ở một thời gian nhất định. Nếu liên tục có hai đồng môn chết đi đều liên quan đến sư huynh ngươi, ngươi sẽ bị hoài nghi, sẽ bị điều tra."

Triệu Phụ Vân nói ra: "Ngươi biết, ta há lại không biết. Bên trong sơn môn có ai biết Viên Quang Hồi Tố pháp này, ngươi biết không? Ngươi không biết, ngươi cũng không biết điều kiện để thi pháp thuật này. Một phiến hư không, chính là một trang giấy, người hành tẩu tới tới lui lui nơi này đều như thể vẽ ra bức tranh trên giấy.”

"Vô số người, vẽ chồng chất lên nhau, muốn từ trong đó tìm ra ta và ngươi đã là cực khó."

"Ngươi xem, ngươi biết ta cũng biết. Ngươi thường vẫn mỉm cười trước mặt người khác, nhưng sau lưng lại luôn tính toán người, ta cũng biết. Cho nên trong vòng hai ba tháng sau khi Lương Đạo Tử chết, ngươi mới kích động bọn hắn, khiến bọn hắn nảy sinh bất mãn với ta, phải không? Nếu không, mấy người bọn hắn sẽ không bày ra bộ dạng như vậy, cũng sẽ không gặp lại ta mà liên tục xin lỗi như vậy."

"Ta, ta không có. Sư huynh, chỉ là ngươi trong khoảng thời gian đó đã khiến mọi người nảy sinh hiểu lầm." Mễ Phù lo lắng nói. Vì y nói quá nhiều, đã có thể kìm nén sợ hãi xuống, người đi lòng vòng muốn nhìn xem làm sao đào tẩu được.

Y biết vị sư huynh này nhìn bên ngoài rất ôn hòa, luôn luôn bày ra một bộ tươi cười nhưng một khi trong trong đã có quyết định thì sẽ tuyệt không chút lưu tình.

"Tính cách của bọn hắn không phải như thế." Triệu Phụ Vân nói: "Ta nhớ là nhà ngươi chỉ là mở một gian cửa hàng trong phường thị, chủ yếu là mua vào bán ra, nhưng ngươi có thể mời được tu sĩ Trúc Cơ cùng vây giết ta."

"Để ta nghĩ thêm một chút, rốt cuộc ngươi là ai, ngươi có mẫu trùng nhiều mắt. Loại cổ trùng này không có năng lực chiến đấu gì, quá trình dưỡng dục lại phức tạp tỉ mỉ, hơn nữa người bình thường căn bản cũng sẽ không nuôi dưỡng. Tác dụng duy nhất là giữa mẫu trùng và tử trùng có thể hình thành liên hệ với nhau."

"Loại vật này chỉ có một số tổ chức bí ẩn hay một số đạo phỉ mới có đấy. Từ tác phong làm việc của ngươi mà xem, nhìn thấy thứ tốt sẽ muốn đánh cướp lấy, thì dù ngươi không ở trong tổ chức bí ẩn nào, cũng chắc chắn là thành viên một chi đạo phỉ ẩn giấu tung tích." Triệu Phụ Vân phân tích.

Trong lòng Mễ Phù chìm xuống, giải thích: "Ta, sư huynh, không phải như vậy. Trước kia nhà của ta chỉ là tán tu, mẫu trùng nhiều mắt này cũng là ngẫu nhiên có được phương pháp dưỡng dục."

"Nhà của ngươi mở cửa hàng trong phường thị, làm ăn theo kiểu mua vào bán ra nhưng ta chưa từng nghe nói trong cửa hàng nhà ngươi có bán loại mẫu trùng nhiều mắt này. Nếu trong nhà ngươi có thứ này, người quang minh chính đại thì sẽ dưỡng dục thứ này, sau đó sẽ bán ra ngoài."

Mễ Phù còn muốn giải thích, Triệu Phụ Vân đã cười nói: "Không cần giải thích, trong lòng ta thừa hiểu ngươi thế nào. Có một số việc căn bản cũng không cần phải có chứng cứ như xử án. Chúng ta dù sao cũng từng là sư huynh đệ, lúc này, chỉ có thể nói, mời sư đệ chịu chết. Đã làm thì không nên hối hận, càng là không cần phải tiếc nuối làm gì."

Dứt lời, chỉ thấy hắn vung kiếm chỉ lên. Một vòng ánh lửa đột ngột xuất hiện. Ngón tay hắn như bút, hư không là giấy, dựa vào đó diễn tả ra Ý, vẽ ra trên hư không một nét mực đỏ nồng đậm.

Màu đỏ này vừa xuất hiện, như thể một ánh đao nhuốm đầy máu.

Trong tích tắc này, giam cầm vô hình quanh thân Mễ Phù như đột nhiên được buông lỏng ra, y như thể bị người bóp cổ họng, đã có thể hít thở lại được. Y thở một ngụm lớn, ý niệm trong đầu tuôn ra, pháp lực theo đó mà sinh, huyền quang quanh người như sóng chồng tuôn trào hướng về phía đạo hỏa quang kia.

Trong huyền quang, có một đạo thủy phù đang diễn hóa bên trong, là pháp phù chủ tu của y.

Y để thân thể của mình bị thổi về phía sau, muốn mượn cơ hội này bỏ trốn.

Nhưng mà ngay tích tắc khi pháp lực huyền quang của y tiếp xúc với ánh đao hỏa diễm kia, như thể tiếp xúc với cát đất, với nước. Ánh đao hỏa diễm như biến thành ánh đao thật, không chút trở ngại đã phá vỡ pháp lực huyền quang của y, thuận theo khe hở của cơn gió, luồn lách biến ảo, nháy mắt đã tới trước mặt y.

Y chỉ cảm thấy trên người đau xót, là bị lửa đốt đau nhức. Đau nhức này không chỉ trên thân thể mà còn là cảm giác sâu bên trong. Cặp mắt của y đã bị ánh lửa bao phủ không nhìn thấy được gì nữa, y chỉ cảm giác được có một giọng nói phát ra: "Để ngọn lửa này, thiêu hết ân oán này, hóa hết thảy thành tro tàn, tản diệt đi!"

Y nhìn thấy ánh lửa chói mắt, thấy luồng sáng kia như đánh tan tất cả bóng tối trong lòng của y. Sau đó ý thức của y cũng tản thành hư ảo trong ngọn lửa kia.

Triệu Phụ Vân nhìn ngọn lửa, chậm rãi tìm kiếm trong đống tro tàn của hai người, tìm lại Hỏa Hào châm của mình. Sau đó hắn nhổ cây châm trong mắt linh hổ ra. Rồi nhặt hết tàn cốt cháy chưa hết của bọn họ, cùng đồ đạc của bọn họ mang vào trong rừng cây, đào một cái hố, chôn xuống bên dưới.

Hắn nhìn một tầng đất mới được phủ trên mặt đất, đứng sững một lúc, lòng thầm thở dài, không khỏi thầm nghĩ: "Ta thật đã thay đổi quá nhiều, ta đây từng thương xuân buồn thu, đã chết mất rồi, rồi lại lần nữa được đắp nặn thành ta ở trong thế giời này?"

Hắn thầm cảm thán, chợt có một cơn gió thoảng qua khiến hắn phục hồi lại. Hắn quay người, thấy dưới gốc cây nơi xa chợt có một người đang đứng nơi đó nhìn mình chăm chú. Người nọ có sắc mặt tái nhợt. Khi hắn phát hiện đối phương, chỉ thấy đối phương mặt như lãnh ngọc, hai tròng mắt như thể ngưng kết một tầng sương lạnh.

Y như đã đứng ở đây, thấy được hết thảy.

Triệu Phụ Vân hít sâu một hơi, không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào đối phương. Cuối cùng hắn cũng đưa tay lên làm một kiểu chào đồng đạo, nói: "Bái kiến đạo hữu."

Đối phương cũng không mở miệng, chỉ nhìn kỹ lấy Triệu Phụ Vân.

Triệu Phụ Vân cũng không nói thêm gì mà quay người rời đi.

Nhưng mà lúc này, đối phương lại lên tiếng.

"Ngươi không muốn giết ta?" Giọng y mang theo vài phần lạnh lẽo.

"Sao ta phải giết ngươi?" Triệu Phụ Vân dừng bước quay đầu lại.

"Bởi vì ta thấy được ngươi giết đồng môn." Người này mang một thân băng hàn đáp.

"Gã đúng là đồng môn của ta, nhưng gã đã dẫn người tới muốn giết ta trước." Triệu Phụ Vân nói ra.

"Ai tin được?" Người này cười lạnh.

"Không cần người khác tin, ta tự vấn tâm không thẹn là được." Triệu Phụ Vân nói.

"Vấn tâm? Hóa ra ngươi là đệ tử núi Thiên Đô." Đối phương đột nhiên cười khẽ nói.

Triệu Phụ Vân không trả lời, chỉ nói: "Nếu ngươi không tin, ngươi có thể cùng ta đi xem một chút, trong sơn động phía trước nhất định sẽ có một người tới tìm ta."

Hắn không để đối phương trả lời đã bước chân đi về phía sơn động mà mình chôn cái bình kia xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.