Chương trước
Chương sau
Dịch: Hoangtruc

Nguồn: Bachngocsach

***

Bên trong huyện Vụ Trạch, những người kia đang ở trong mộng bắt đầu nghe thấy tiếng niệm Xích Viêm thần chú, không tự chủ được mà bắt đầu tụng niệm theo.

Bốn người đứng ở sau lưng Triệu Phụ Vân cảm thấy như đang nghe được vô số người đang cùng tụng niệm Xích Viêm thần chú, tạo thành một tràng âm thanh.

Trên người Triệu Phụ Vân tuôn ra ánh sáng ngọn lửa, thần uy cao rực.

Bốn người Mễ Phù, Dương Liễu Thanh, Văn Bách, Văn Tầm đều không khỏi lùi về sau vài bước, bị thần uy trên người Triệu Phụ Vân bức cho đứng không vững, lại liên tiếp lui về phía sau.

Ánh lửa trong miếu Xích Quân sau lưng sáng bừng, lóng lánh xuyên qua mái ngói ra ngoài.

Pháp lực của Triệu Phụ Vân dũng mãnh đi vào trong trận bàn. Vào lúc này, thất tinh kỳ ẩn trong hư vô trước mặt cũng bắt đầu hiện ra ánh lửa màu đỏ vàng. Ánh lửa đó cũng theo trận pháp rơi vào trong nước, đi vào trong trong mắt trận vị trí Thiên Khu.

Toàn bộ huyện Vụ Trạch phía sau hắn như bốc lên một ngọn lửa vô hình, như thể chìm trong khói lửa, cháy sáng ngút trời.

Mà trong nhà những người không nỡ vứt bỏ vò gốm dưỡng cổ dưỡng quỷ, chỉ cần không vùi sâu vào trong lòng đất thì những thứ quỷ cổ trong vò gốm đều cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, đều trở nên xao động bất an. Thần uy của hỏa diễm không chỗ nào không có, như xuyên thấu cả vào bên trong vồ gốm.

Ngọn lửa trong huyện đều hội tụ cả về miếu Xích Quân ngoài thành, như thể bị một cơn gió vô hình cuốn tới đây, chui vào trong miếu, hội tụ cả lên thân tượng thần, rồi chiếu lên người Triệu Phụ Vân.

Vào lúc này Triệu Phụ Vân cảm nhận được vô tận thần uy. Hắn vốn cảm thấy nếu dẫn tụ hết thần uy mênh mông kia lên người mình, đương nhiên sẽ bị đốt cháy đến chết, như thể một con kiến bị vật nặng đè chết. Nhưng vật nặng kia hiện nay không còn đè nặng lên người mình, mà là đang ở bên cạnh mình, tùy tiện cho mình lấy dùng.

Đương nhiên nếu không ngừng lấy nước trong đập chứa nước tưới đất thì vẫn cảm thấy mệt mỏi, chưa kể hắn còn là lấy lửa, dính phải lửa còn sẽ bị đốt bỏng. Nên hắn thông qua pháp môn Giá Mộng để cho toàn bộ người của huyện Vụ Trạch cùng niệm Xích Viêm thần chú với mình, chia sẻ áp lực cùng mình.

Hắn không mở mắt ra, nhưng có thể thông qua tinh bàn trên tay cảm ứng được vị trí Thiên Xu mở ra cửa vào động thiên.

Thần hỏa thiêu đốt vào bên trong.

Bốn người đứng ở sau lưng Triệu Phụ Vân nhìn thấy được một cảnh tượng khiếp sợ.

Bọn họ nhìn thấy cảnh miếu Xích Quân hội tụ thần hỏa của cả một huyện, lại nhìn thấy cảnh tượng Vụ Hà đang bị đốt cháy.

Vào lúc này, các loại âm quỷ âm quái trong sông Vụ Hà đều đang xao động, chúng bắt đầu dâng âm khí âm thủy lên nhằm dập tắt thần hỏa. Nhưng ngay khi vừa tiếp xúc đến, bọn chúng lại bị thần uy trong ngọn lửa kia chấn nhiếp cả lại. Sau đó, thần hỏa theo ý thức của bọn nó đốt lan qua.

Những thứ vốn có thân thể âm lãnh thì dù ở sâu trong nước nhưng vẫn cảm thấy bị lửa đốt đến người, ý thức nhanh chóng tan biến trong ngọn lửa. Mấy con quái ngư cùng đám khỉ nước nổi lềnh phềnh trên mặt nước, trên thân thể chúng không có vết thương, nhưng đã chết cả rồi.

Còn những thứ "quỷ nước" không có thân thể thì sẽ trực tiếp tan biến trong nước, chỉ còn thừa lại chút cặn bã âm tà chìm xuống đáy nước.

Thần hỏa thiêu đốt trên Vụ Hà lại không hẳn là một loại lửa chân thật.

Triệu Phụ Vân thông qua vị trí trận kỳ Thiên Khu, cảm giác được bên trong có khí âm tà nồng đậm đang ngăn cản thần hỏa của mình xâm nhập. Hắn hiểu ra, chỉ như vậy thì không thể nào đưa ngọn lửa vào thiêu đốt được.

Hắn đột ngột thả người nhảy xuống, chân đạp hư không như giẫm lên đất bằng, lại như giẫm lên trên ngọn gió mà đi. Mỗi bước đặt chân lại như có ngọn lửa từ trong hư vô nổi lên vừa vặn nâng lòng bàn chân của hắn.

Chỉ bảy bước đã đi tới trên không trung Vụ Hà, sau đó chui vào trong lòng sông. Thân thể của hắn không chui vào trong mặt nước, mà theo ánh sao sánh chui vào trong cánh cửa kia.

Vừa chui vào cánh cửa, bước chân đạp đất, hắn đã cảm nhận được âm tà vô biên, những sợi tơ đó đã bện xoắn lấy nhau tạo thành một xúc tu cực lớn như thể xúc tu bạch tuộc. Những thứ này lại nhất thời không dám vọt tới phía hắn, bởi hắn đang mang theo thần uy vô biên, cũng mang đến ánh lửa vô tận.

Trong tay trái hắn nâng theo tượng thần, phía trên tượng thần phát ra thần quang chiếu rọi cả một khoảng bóng tối.

Thứ trong bóng tối kia nhanh chóng bị đốt cháy, sau đó vội vàng rụt về phía sau. Có thể thấy được có một chỗ lửa cháy gần đối phương, tích tắc sau đã có cảm giác như lửa cháy khắp cả mảnh hắc ám này.

Là những thứ trong hắc ám kia bị bắt lửa, đang chạy tán loạn giãy giụa.

Lúc này hắn vẫn nhắm mắt, duy trì pháp môn Giá Mộng. Chỉ có giữ vững Giá Mộng hắn mới có thể tương hợp với ý thức của người trong huyện Vụ Trạch, mới có thể chịu được được khí tức khô nóng khổng lồ mà nghi thức Thỉnh Thần mang tới, mới không bị hỏa diễm mà thần uy mang đến thiêu cháy mất.

Hắn bước từng bước một về phía trước, đi sâu vào trong hắc ám.

Hắn biết Tuân Lan Nhân hẳn đang ở nơi đó, trong bóng tối, nhưng xúc tu từ những sợi tơ đỏ cuối cùng cũng nhào tới phía hắn, từ trên cao vọt xuống. Lúc nó vừa hạ xuống thì chợt nở rộ ra như một bông hoa. Hắn còn nhìn thấy Tuân Lan Nhân bị ngàn vạn sợi tơ quấn chặt lấy trong nhụy hoa, sắc mặt thống khổ.

Đây là ảo ảnh.

"Đốt!"

Một tiếng vang lên, như hiệu lệnh của thần linh.

Ánh lửa bùng lên, bông hoa kia lập tức bị đốt cháy.

Xúc tu màu đỏ rụt lại sâu vào trong bóng tối, Triệu Phụ Vân lại mơ hồ nghe thấy có tiếng kêu thống khổ.

Nhưng mà chỉ trong chốc lát lại có mười xúc tu màu đỏ xuất hiện, trong đó còn có một cái xúc tu có gắn theo một con mắt quỷ dị.

Nó nhìn Triệu Phụ Vân chăm chăm, hắn cảm thấy có một lực nhiếp hồn mạnh mẽ kéo tới. Chỉ là lúc này hắn đang thi triển Giá Mộng, hòa hợp với ý niệm của rất nhiều người huyện Vụ Trạch lại làm một, trên người còn có thần ý của Xích Viêm Thần Quân.

Chỉ thấy một đốm lửa lóe sáng lên, con mắt kia lập tức bị đốt cháy.

Những xúc tu khác bèn hóa thành những sợi roi đỏ vung lên đánh xuống, định dùng lực lượng cường đại đánh chết hắn. Nhưng chúng vừa chạm vào ánh lửa đã nhanh chóng bị đốt cháy, như thể những sợi bông gần lửa, thoáng cái đã bị lửa đốt cháy, còn chưa tới gần Triệu Phụ Vân đã bị đốt cháy thành tro tàn.

"Tuân sư!"

Triệu Phụ Vân đột nhiên há miệng gọi to.

Theo tiếng hô của hắn, những người huyện Vụ Trạch đang trong mộng cũng gọi to lên. Âm thanh vô hình như xuyên qua không gian mà đến.

Trong nháy mắt, ở chỗ sâu trong hắc ám, có một tia sáng xanh lóe lên, nhưng lại nhanh chóng bị nhấn chìm xuống.

Rất nhanh sau đó, dường như tất cả ánh lửa đều có ý thức, hội tụ cả về phía đó.

Ánh lửa chồng chất, cháy lên. Đốt cháy trụi một khoảng trống. Triệu Phụ Vân thấy được nơi đó có một nữ tử ngồi dưới cán của một cây cờ lớn, pháp quang chuyển vòng quanh thân, hợp với đại kỳ kia thành một thể.

Nàng kia nhìn thấy ánh lửa xuyên vào, đột ngột mở miệng nói: "Mượn hỏa diễm Thần Quân dùng một lát."

Triệu Phụ Vân nghe vậy, rồi thấy Tuân Lan Nhân đưa tay hướng về phía ngọn lửa nắm lại. Hắn cảm thấy ý chí thần hỏa Xích Viêm Thần Quân mênh mông trong lòng mình như bị nhiếp rời đi, như nước lũ vỡ đê bị Tuân Lan Nhân dẫn về một hướng khác.

"Diệt!"

Bàn tay Tuân Lan Nhân nắm lấy đốm lửa, ném về phía hắc ám nơi sâu nhất.

Ánh lửa nổ tung.

Trong tích tắc toàn bộ hắc ám như biến mất, biến thành một thế giới trắng xóa.

Từ đốm lửa kia, Triệu Phụ Vân cảm giác được có vô số sợi tơ bị đốt cháy, nhanh chóng chui vào trong một quả cầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.