*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hiền chất không cần câu nệ.” Lão nhân uống một ngụm trà, cười khanh khách nhìn chằm chằm Đan Tung, khiến cho hắn không được tự nhiên, “Ngươi pha trà này vị đạo thật giống với cha ngươi, lão phu nhìn ngươi, lớn lên cùng cha ngươi thực sự là rất giống, bất quá đôi mắt thì giống nương ngươi.” (câu này không hiểu sao ta lại liên tưởng tới Harry Potter, “con có đôi mắt của mẹ con” bla bla)
Đan Tung từ xưa tới nay, hầu như chưa từng nghe qua nhiều chuyện về mẫu thân, đôi khi hỏi lão đa, lão đa cũng chỉ chậm chạp nói ra một câu: “Nương của ngươi, trên đời này nàng là người đối xử với chúng ta tốt nhất.” Trừ lần đó ra, chuyện hồi hắn còn quấn tã thì cũng không có mấy, nhớ mang máng đôi mắt ôn nhu của nương, đại khái là cùng với mình rất giống.
Nghĩ tới đây, hắn cúi đầu cười rộ lên, khẩu khí cũng thoải mái hơn rất nhiều: “Ngài làm sao xưng hô?”
“Luận bối phận kỳ thực lão phu nhỏ hơn cha ngươi vài tuổi, ngươi gọi một tiếng “nhị bá” là tốt rồi, mà câu nệ như vậy làm gì?” Lão đầu lại chỉ chỉ lão Trần, “Lão Trần cũng là người quen cũ của cha ngươi, kêu “Trần thúc” đi.”
Tuy rằng bản thân chẳng biết từ đâu có thêm hai người thân thích, Đan Tung vẫn rất quy củ gọi một tiếng, khiến nhị bá vui vẻ, liền thao thao bất tuyệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ho-thanh-tra-dao-giang-ho/2214829/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.