Thập.
Thời điểm dược sắc tốt, cơm trưa anh trai cũng đã nấu xong.
Ta đem thuốc vào trong phòng, ba ba đang chính mình tự đắp khăn lạnh giảm nhiệt độ.
Thuốc Đông y ta chỉ ngửi mùi thôi là đã thấy sợ, bất quá ba ba cũng không có thời gian ở trong này mà làm nũng. Ừng ực ừng ực đem thuốc một hơi nuốt xuống, sau đó khổ sở le lưỡi.
Ta đem chén thuốc bưng ra, anh trai đang cầm bát ngồi trên ghế sô-fa ăn cháo xem thời sự.
Bởi vì giữa trưa không có làm cái gì đồ ăn nên anh trai cũng lười sắp bàn. Nhìn ta mang cháo vào cho ba ba, hắn giả như không biết. Nhịn không được ở trong lòng nói một câu: anh trai thực không được tự nhiên.
Chờ ta từ phòng ba ba đi ram, anh nói: “Nói cho ba ba em biết, cơm cũng không phải là ăn không trả tiền.”
“Kia muốn thế nào?” Ta hỏi.
“Đương nhiên phải trả tiền cơm.” Anh trai thực tự nhiên nói.
Ta nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy có phải hay không từ nay về sau nếu trả đủ tiền cơm thì ba ba có thể ăn cùng chúng ta?”
Anh trai rõ ràng nhíu mày, sau đó hỏi ta: “Vũ Nhiên muốn ăn chung với ba ba?”
“Đương nhiên a, chúng ta ở chung nhà, không phải cùng nhau ăn cơm là điều hiển nhiên sao?” hơn nữa nếu cùng nhau ăn cơm, thời gian dài không chừng hai người còn hòa giải với nhau, như vậy ta cũng không cần khó chịu a.
“Em nói hiện tại rất mất tự nhiên?” Anh trai rõ ràng có xu thế trừng mắt nhìn ta.
Ta mạnh gan, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-gia-tam-khau/64795/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.