Nhìn thấy ta mở cửa đi ra, ba ba thật cao hứng quay đầu lại, nhưng khi nhìn đến ta mặc áo khoác, sắc mặt ba ba lại không còn hưng phấn như vậy.
Ta cầm chén đũa đưa ba ba, ba ba có điểm uể oải tiếp nhận.
Nhìn cánh cửa còn đang đóng chặt, ta đối ba ba nói: “Muốn là không được rồi, ba ba.”
“Nga.” Ba ba mồm to ăn cơm, so với ta ngày đó ở nhà ba biểu hiện còn khoa trương hơn.
“Hơn nữa, con vì đưa cơm cho ba mà bị đuổi ra ngoài rồi.” Ta ủy khuất nói.
Ba ba nháy một đôi tựa hồ rưng rưng ánh mắt nhìn ta, nghẹn ngào (bị nghẹn rồi _ ___|||) nói: “Hai ta anh không ra anh, em không ra em.”
Ta xuy ba ba: “Trong nhà kia mới là anh em của con.”
“Ta đã tự hạ mình cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, ngươi không cảm kích gì a?” Ba ba ủy khuất nhìn ta.
“Con đều tự ngược đưa cơm cho ba, ba còn lý sự cái gì?” Giả đáng thương, ba còn kém ta một chút nga.
“Một chút cũng không đáng yêu.” Ba ba nghễ mắt liếc ta một cái, tiếp tục ăn cơm.
“Đáng yêu hơn so với người trong nhà không cho ba vào không?” Ta cười hắc hắc nhìn ba ba hỏi.
“Xú tiểu tử.” Ba ba trừng ta
“Thối lão cha.” Ta trừng lại.
“Ha hả, như này xem ra thật giống người một nhà.” Thanh âm chú Phương theo khe cửa nhà bọn họ truyền ra.
“Chú Phương, đã muộn thế này còn chưa nghỉ ngơi?” Nhà chúng ta náo nhiệt vậy rất tốt xem?
Chú phương cười giữ cửa mở ra, nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-gia-tam-khau/64792/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.