Tiếp theo, Bình tỷ nhảy dựng lên chỉ vào ta hỏi cha: “Cái gì gọi là ‘có lẽ’, rốt cuộc là phải hay không? Là phải là không, nói rõ, không cần nói ‘có lẽ’ với tôi!”
Cha trưng ra gương mặt vô tội ủy khuất nói: “Bởi vì anh còn chưa kiểm tra nên cũng không không biết. Nhưng nếu cùng nó xác nhận trước mặt em thì em sẽ càng bi thương, cho nên mới trước cùng em làm quen.”
“Ta….!!!” – Bình tỷ vẻ mặt đầy sát khí, rồi lại như không biết làm sao phát tiết nên ủ rũ: “Trời ạ, ai tới giải thích cho tôi này tột cùng là sao?” Liền ngã người xuống sô-fa.
“Nhất thời khó nói rõ hết được.” Cha cũng làm một bộ biểu tình không biết làm cái gì bây giờ.
Bình tỷ ở trên ghế ngồi không yên, vặn vẹo, rồi đột nhiên yên tĩnh trừng ta: “Cậu thật là con Trúc Khiêm?”
Ta xấu hổ a, ta cũng không muốn như vậy: “Anh trai nói như vậy.”
Bình tỷ chuyển hướng hỏi cha: “Như vậy hắn đích thực là con anh?”
“Nếu A Nguyên nói như vậy kia có lẽ đúng vậy.” Bỗng nhiên cảm thấy biểu tình hiện tại của cha cùng ta đêm qua là giống nhau, ai, chúng ta quả nhiên là cha con.
“Này…này…..này là đạo lý gì a? A? Con của chính mình đều đã mười mấy tuổi mà kẻ làm cha như anh lại không biết?” Bình tỷ ôm trán ngồi trên ghế kêu to, bộ dáng khiến người thương cảm.
Kỳ thật ta cảm thấy được kia cũng không thể trách cha, bởi vì nhiều năm như vậy ta cũng là lần đầu biết cha mình còn sống.
“Anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-gia-tam-khau/64788/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.