Tam thập nhất.
Khi ta đang ngủ say, thanh âm của anh trai ong ong bên tai.
“Chuột con, rời giường.”
“Chuột con, về nhà rồi.”
“Chuột con, còn chưa tỉnh a?”
Sau đó là thanh âm của ba ba có điểm xa xôi: “Coi như xong, chúng ta mang hành lý vào nhà trước lại đến ôm nó là được.”
“Cũng tốt.” Anh trai trả lời.
Sau đó chính là tiếng mở cửa xe, ta có chút bất an tránh tránh, rốt cuộc cũng kịp phát ra âm thanh: “Con không muốn một mình.”
Cửa xe mở ra, bị ôm tới một ***g ngực ấm áp, anh trai nói: “Chuột con không một mình nga, anh cùng ba ba đều ở đây.”
Khi ma ma qua đời, cũng là một cái ôm ấm áp như vậy: “Chuột con không một mình nga, có anh ở đây.”
Ánh mắt mãi không mở ra được, ta có chút bất dắc dĩ mấp máy: “Còn có ba ba ôm một cái.”
“Vũ Nhiên đây là làm sao? Làm nũng ha?” Ba ba có điểm dở khóc dở cười hỏi.
Anh trai đem ta đưa đến ngực ba ba, sau đó xoa đầu ta: “Trước kia, mỗi lần từ thành J trở về đều như vậy, trước ôm nó đi lên đi.”
“Như vậy không sao chứ?” Ba ba có chút lo lắng hỏi.
Anh trai trầm ngâm một chút: “Chờ nó tỉnh sẽ không sao, nó không nhớ đâu.”
Sau lại bị bỏ vào một cái giường rộng thùng thình, là cái chăn thơm thơm của ta. Cuốn lấy cái ôm kia, lại bị cản trở.
Lúc sau là anh trai nói: “Đẩy nó ra nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-gia-tam-khau/3082559/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.