- Bảo Bối, à không Vân Phong, rốt cuộc trong lòng cậu coitôi là gì?
Nhìn cô la lớn như vậy anh không biết mình nên nói gì đây?Nói rằng tôi chấp nhận cô là mẹ sao? Không bao giờ đừng nói là mẹ mà chị cũngkhông được. Trong lòng tự thấy hình như mình mong muốn 1 mối quan hệ khác, nóquá mù mịt anh cũng không rõ. Nhưng bây giờ bảo anh thẳng thừng từ chối cô thì thậtlàm khó cho anh. Không cần đoán cũng biết cô gái này chắc chắn sẽ đuổi anh rakhỏi nhà hơn hết sẽ tự mình chuốc lấy đau khổ vì ủy khuất. Tại sao lại dễ xúc độngnhư vậy chứ?
Thấy anh không trả lời cô càng cảm thấy tủi nhục cho chínhmình mà giận giữ:
- Tại sao không trả lời? Điều đó làm khó cậu như vậy sao?
- Không nói nữa, bây giờ cô đang xúc động chờ bình ổn lạichúng ta sẽ nói sau.
- Tại sao phải để sau hãy nói mà không phải bây giờ? Tronglòng cậu có từng cho tôi là mẹ không? Dù ít thôi cũng được.(hy vọng)
Nhìn thẳng vào mắt cô có lẽ không trả lời không được rồi.
- Được, tôi sẽ trả lời thật hy vọng cô đừng quá xúc động.(trầmgiọng xuống) Tôi chưa từng.
“Liên Thảo à, không sao đâu? Không thể làm mẹ thì chị hay côcũng được. Ít ra còn 1 chút quan hệ gắn bó”
- Chưa từng, vậy chị thì sao? Cậu liệu có từng coi tôi nhưchị gái?(hy vọng lần 2)
- Chưa từng.
- Vậy cô thì sao? Cô họ hàng gì cũng được.(hy vọng bị đậptan 1 nửa)
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-yeu-nghiet-ma-vuong/2180036/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.