Ngày hôm sau, khi ánh dương vừa lên thì Liên Thảo cũng bắt đầutỉnh giấc.
Trong đầu tràn ngập những hình ảnh đáng sợ hôm qua, và cả BảoBối một mình đấu với chúng:
- Bảo Bối, Bảo Bối.
Vội vàng quay sang nhìn bên cạnh: không có. Nước mắt khẽ rơilạnh buốt, nhẹ nhàng đưa tay vuốt chỗ nằm bên cạnh hy vọng sẽ cảm nhận 1 chútgì ấm áp, nhưng thứ cô nhận lấy chỉ là sự lạnh lẽo, cô đơn mà thôi. Khẽ lẩm bẩm:
- Bảo Bối, con rời xa mẹ rồi sao? Không được mẹ phải đi tìmcon.
Nhanh chóng rời giường, mặc kệ đầu tóc có bù xù thế nào,khuôn mặt nhem nhuốc và quần áo luộm thuộm đến đâu, cô không quan tâm. Trong đầuLiên Thảo chỉ duy nhất 1 ý nghĩ: “Phải tìm được Bảo Bối, tìm được Bảo Bối”
Mặc kệ cho ai ngăn lại cũng không cản được người đang điêncuồng tìm kiếm như cô.
Chạy ra ngoài đường, nơi ngã tư đông đúc, 1 mình cô đứng ởgiữa ngơ ngác không biết đi đâu tìm bây giờ? Bảo Bối của mẹ, con ở đâu?
Cách đó không xa trên nóc nhà cao 27 tầng có 2 người đangđùn đẩy nhau:
- Thanh Phong hyung phải làm gì đi chứ? Chẳng lẽ cứ để ma hậunhư vậy là rất nguy hiểm.
- Vậy muội bảo ta phải làm sao đây? Cũng tất cả là do Vươngđi mà cũng quên xoá trí nhớ cho ma hậu (nhỏ giọng thấp xuống)
- Trời đất, Ma hậu lại chuẩn bị đi nữa rồi. Hay là hyung biếnthành Vương đi,
- Ừ, chắc cũng chỉ còn cách như vậy. Xuống thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-yeu-nghiet-ma-vuong/2180014/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.