Bực bội đi ra mở cửa, không để Dương Đằng kịp càm nhàm về sự chậm trễ cô đã lên tiếng trước:
- Anh phiền quá đi, tìm em có việc gì không?
Thấy vậy Dương Đằng đang định lên tiếng phản kháng bắt mình đứng đâychờ lâu như vậy lại còn kêu là phiền sao? Nhưng không sao nuốt giận.
- Dưới nhà hình như xảy ra chuyện gì lớn lắm, anh em mình mau xuống dưới xem đi.
- Chuyện lớn? Nếu vậy sao anh không tự mình xuống xem gọi em gì chứ.
- Em cũng là cô chủ nhỏ, gia nhân gặp chuyện không quan tâm được sao?
- Được rồi chờ chút em đi xuống với anh ngay.(vội đóng sập cửa lại)
- Sao vội đóng cửa nhanh thế? Không lẽ trong phòng có người nên mới hé hé mở mở như vậy.
5 phút sau, cửa mở ra lần 2.
- Xong rồi chúng ta xuống thôi.
- Ừ (miệng đáp ứng nhưng mắt vẫn cố gắng soi về phía bên trong)
- Gì chứ bên trong chẳng có gì để nhìn đâu đi thôi.
- Ừ, xuống nhà thôi.
Không nhìn được gì nên đành đi xuống. Phía sau cô khẽ nhếch miệngcười, sao có thể thấy gì được chứ? Vân Phong mở kết giới ẩn mình đinhưng vẫn để cho cô nhìn thấy anh.
Đi theo anh trai xuống nhà đến 1 căn phòng nhỏ ở đó đã tụ tập rấtnhiều người rồi. Người thì hãi hùng kẻ thì gào thét khi nhìn thấy tìnhtrạng của 2 đứa trẻ.
Dương Đằng nhìn thấy cảnh đó khẽ rùng mình thật đáng sợ. Còn cô thì đâu có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-yeu-nghiet-ma-vuong/2179966/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.