Siết chặt mảnh sành trong tay, cô đưa nó đặt lên cổ tay trái mình,đôi mắt ướt lệ khẽ nhắm lại chuẩn bị cho 1 cuộc giải thoát thì vô thứctrong đầu cô mọi khoảng khắc 2 người bên nhau tràn về.
“Tôi chỉ sợ đến lúc đó cô không muốn bên tôi nữa thôi”
“Liên Thảo đừng sợ tôi sẽ bảo vệ cô”
“Không được em là ma hậu của ta”
“Hãy ở đây chờ ta quay về, sẽ không sao đâu”
……
Mở lớn mắt cô bàng hoàng nhìn lại hành động, vội vàng ném mảnh sảnh ra xa cô không thể chết Vân Phong nói cô phải chờ anh ấy:
– Đúng vậy mình phải chờ anh ấy, phải chờ anh ấy.
Cố gắng cưỡng ép mình với suy nghĩ đó cô phải chờ anh về. Nhưng sựthật là trong lòng cô đang rất lo sợ nếu Vân Phong cũng mẹ không nhận ra cô thì sao? Không nhận ra cô, không nhận ra cô. 4 từ đó không ngừngquanh quẩn dày vò trí óc cô khiến đầu cô đau đớn như muốn vỡ ra. Cứ nhưvậy cho đến khi cô quá mệt mỏi không biết mình thiếp đi hay ngất đi lúcnào không hay. Khoé miệng khô khốc khẽ nhỏ giọng thành tiếng:
– Chờ..Vân Phong.
……#……#……
Qủy Huyết 1 mình giao chiến với cả 2 linh vật, 1 con khổng tước đãkhó đối phó rồi giờ lại thêm 1 con đến hắn cũng chẳng nhìn ra đó là loại linh vật gì. Nó mình thì đầy những gai sắc nhọn 2 cái chân trước thìtrông như cái càng của bọ cạp, quan trọng nhất nó không nhả lửa mà nónhả khí độc.
Nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-yeu-nghiet-ma-vuong/2179910/quyen-1-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.