(tg: hy vọng mọi người đừng thất vọng, ta cũng chẳng biết chương nàynó là rating bao nhiêu nữa? Nhưng chắc khoảng 14, chẳng có gì)
– Phong, đây là…(Liên Thảo ngạc nhiên hỏi)
– Đây là nơi chúng ta đã chung sống với nhau thật vui vẻ.(Vân Phong nhìn lướt qua căn phòng, trầm ngâm nói)
Căn phòng nhỏ này đã ghi ấn rất nhiều kỷ niệm của 2 người, dù thời gian không dài nhưng cũng đủ đi vào ký ức.
Liên Thảo nghĩ rằng anh sẽ đưa cô lên phòng mình trên tầng 3, thật không nghĩ rằng là căn phòng này.
Ngay lúc cô đang bồi hồi xao xuyến thì bỗng thấy mình trở lên nhẹ tễnh, đôi bàn chân đã rời khỏi mặt đất khi nào.
Kinh ngạc cô vội ngẩng đầu lên nhìn thì mới biết mình đã yên vị trong vòng tay ấm áp của anh. Phản xạ đôi tay ôm chặt bờ vai rắn chắc.
– Đừng lo, trong vòng tay ta em luôn được bảo vệ. Thời gian không còn nhiều chúng ta không nên lãng phí từng khắc xuân qúy gia.
Nghe anh nói vậy cô không biết mình lên trả lời sao? Vừa ngại ngùng,xấu hổ lại tràn ngập hạnh phúc. Khuôn mặt ửng hồng nép vào lồng ngực ấmáp nhẹ gật đầu.
Nở 1 nụ cười thật hút hồn nếu như không phải lúc này khuôn mặt cô đang bị biến dạng thì chắc chắn nó đã ửng đỏ rạng rỡ rồi.
Dịu dàng đặt cô nằm xuống chiếc giường nhỏ của 2 người. Anh từ từ cúi xuống hôn lên làn môi thô ráp nứt nẻ. Chỉ là anh chưa kịp chạm vào thìcô đã quay mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-yeu-nghiet-ma-vuong/2179888/quyen-1-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.