Chương trước
Chương sau
Đầu óc Ô Nhân Tiêu Tiêu nhất thời mụ mị, nàng liếc nhìn tia sáng mờ mịt bốn phía xung quanh, chân tay đột nhiên như bị nhũn ra, nói lên sự khẩn trương và bối rối của bản thân

Một mặt, nàng sợ bị người khác phát hiện mình và hắn ta trốn trong hầm rượu làm những hành động thân mật thế này, mặt khác nàng không có cách nào kháng cự được vị Nguyên tiểu công gia đang vì tình yêu mà trở nên “yếu đuối” cỡ này

“Nguyên..

Hữu!” Khoảng nửa chén trà nhỏ sau, Nguyễn Hữu và ô Nhân Tiêu Tiêu mới một trước một sau quay về phòng

Hai tay Nguyễn Hữu ốm một bình rượu, trên mặt còn nở nụ cười đắc chí mà người ta thường gọi là “cười bỉ ổi”

Khi vào phòng, hắn ta còn nháy mắt với Triệu Tôn theo phong cách vô cùng mê người, bộ dạng trống vô cùng quái dị

So với vẻ thản nhiên của hắn ta thì ô Nhân Tiểu Tiểu có vẻ hơi xấu hổ, tóc mái hơi loạn, nàng cúi đầu, hai hàng mi không ngừng chớp động, lúc ngồi xuống, nàng còn đạp phải váy mình khiến bản thân suýt chút nữa thì ngã sấp xuống

“Cẩn thận một chút!” Hạ Sơ Thất kịp thời đỡ lấy tay nàng ta, ánh mắt tinh ranh khẽ chớp rồi đột nhiên cúi đầu nhìn vào mắt nàng ta

Nhưng Ô Nhân lại như đang cố tình tránh ánh mắt nàng, vội vàng quay đầu đi rồi nói nhỏ một câu.

“Ta không sao, cảm ơn ngươi!”

Bầu không khí hơi khựng lại, Hạ Sơ Thất liếc mắt nhìn Nguyễn Hữu, buông tay Ô Nhân ra rồi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười quỷ dị “như hoa”.

“Không lẽ hai người uống hết sạch rượu trong hầm rượu hay sao mà bây giờ mới về thế?”

Nhân Tiêu Tiêu nhất thời đỏ mặt, cuống cuồng không kịp giải thích.

“Ta..

không tới hầm rượu.”

Thấy bộ dạng quẫn bách của nàng ta, đôi mắt phượng của Nguyễn Hữu hơi liếc sang rồi xoa cằm cười ha hả, bộ dạng phong lưu phóng khoáng: “Muội đừng có nói bậy bạ, ta và ô Nhân công chúa chỉ vô tình gặp mặt dưới hiên thôi

Sau cơn mưa, đường trơn trượt, thấy nàng ấy suýt nữa trượt chân mà tiểu gia ta từ trước tới nay luôn là người thương hoa tiếc ngọc nên đương nhiên sẽ giơ tay giúp đỡ, đưa nàng ấy quay lại...”

Đây chính là cái mà người ta gọi là “chưa khảo đã xưng” hay “lạy ông tôi ở bụi này”

Cho dù hai người bọn họ có cùng đi cùng về chăng nữa thì dù ban đầu có xảy ra chuyện gì hay không thì sau lời giải thích kiểu này của hắn ta ngược lại càng khiến người khác nảy sinh suy nghĩ lung tung

Hạ Sơ Thất mỉm cười, liếc nhìn hắn ta một cái, không biết vô tình hay cố ý mà cười gian một tiếng

“Đúng vậy, đúng vậy, biểu ca luôn là người như thế mà, biểu muội vô cùng bội phục.”.

“Được rồi được rồi, đừng quan tâm đến chuyện khác nữa, uống rượu mới là chuyện đúng đắn kìa.” Như để chuyển sự chú ý của mọi người, Nguyễn Hữu mỉm cười cầm bầu rượu lên, rót đầy chén cho những người ngồi trên bàn rồi lại tranh thủ thời gian đổi chủ đề nói chuyện của mấy người đàn ông đang ngồi

Nhìn cách hắn ta nói chuyện, Hạ Sơ Thất khẽ liếc nhìn dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của ô Nhân Tiêu Tiêu mà buồn cười

“Ô Nhân, nào, ăn một miếng đậu hũ đi.” Nàng ân cần gắp đồ ăn cho Ô Nhấn, gắp một miếng đậu hũ trắng nõn non mềm vào bát của nàng ta

Dường như tinh thần của Ô Nhân hơi hoảng hốt, nghe nàng nói vậy thì tay cầm đũa hơi run rẩy rồi đáp: “Được.” Thấy nàng ta nhai kĩ rồi chậm rãi nuốt xuống, Hạ Sơ Thất vừa cười vừa nhướng mày, gắp thêm một miếng đậu hũ để vào bát của nàng ta

“Ô Nhân, nào, ăn thêm một miếng đậu hũ đi.”

Hai hàng lông mi của ô Nhân run run, nhưng nàng ta vẫn cúi đầu, “Được.” “ô Nhân, nào, lại ăn thêm một miếng đậu hũ đi.”

Nàng lại gắp món cũ tới lần thứ ba, lời nói cũng y như thế khiến ngay cả người chậm hiểu như Trần Đại Ngưu cũng buồn cười, nhưng Ô Nhân Tiêu Tiêu thì hình như vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên vẫn chưa kịp phản ứng gì, vẫn dùng câu nói cũ “Được” để nói với nàng, bộ dạng rõ ràng là không yên, cũng không biết là nàng ta đang suy nghĩ điều gì

Hạ Sơ Thất để trán, nở nụ cười thật tươi: “Ôi chao! Sao mà đi nhà xí có một chút thôi mà hồn vía cũng không còn nữa rồi?” Cùng lúc ấy, nàng đặt đũa xuống, đảo mắt nhìn đám người trong phòng rồi cười nói: “Dù sao thì chúng ta đều đang nhàn rỗi, nhàm chán, để ta kể cho mọi người nghe một điển cổ có tên là “Ăn đậu hũ nhé.”

Mấy người đàn ông đang chậm rãi trò chuyện, uống rượu, khi nghe nàng nói về điển cố thì ngẩng đầu lên hứng thú nhìn nàng.

Hạ Sơ Thất nâng khóe môi, nét tinh ranh trong mắt càng lúc càng sâu: “Khi đi phúng viếng tang gia lúc nào cũng có món đậu hũ

Vì thế nên khi đi ăn cơm tang gia, người ta còn gọi là đi ăn cơm đậu hũ

Có một số người vì muốn ăn no nên thường xuyên mặt dày mày dạn đi ăn chực

Sau một thời gian, cụm từ ăn đậu hũ này được nói với ý chiếm tiện nghi

Lại thêm một gian nữa, ba từ ăn đậu hũ dần dần bị người ta nói về chuyện nam nữ, cứ chiếm tiện nghi của đối phương thì sẽ được gọi là ăn đậu hũ...”

Nói đến đây, ánh mắt nàng sáng lấp lánh, rồi lại như chợt có phản ứng, nàng cúi đầu nhìn về phía Ô Nhân Tiêu Tiêu, không biết vô tình hay cố ý mà cười nói, “ô Nhân, đậu hũ có ngon không? Có muốn ăn thêm một miếng nữa không?”

Nhân Tiêu Tiêu có chút xấu hổ, hận không thể chôn luôn đầu mình vào trong bát

“Sở Thất...”

Nàng ta nháy mắt loạn lên, giọng nói mang theo sự cầu xin giúp đỡ khiến Hạ Sơ Thất cười đến mức không ngậm miệng được

Khẽ ho nhẹ một tiếng, Hạ Sơ Thất thu lại vẻ mặt, cố ý xích lại gần Ô Nhân Tiểu Tiểu thêm mấy phần mà nở nụ cười thần bí.

“Chẳng lẽ là..

không ngon?”

“Sở Thất!” Nguyễn Hữu không đợi Ô Nhân mở miệng đã đột nhiên nhướng mày cao giọng nói, ngắt lời Hạ Sơ Thất, cũng tiện thể chuyển sang chủ đề khác: “Muội đang làm gì thế? Hai huynh muội chúng ta đã lâu như vậy không gặp nhau, sao muội không thèm nói chuyện với ta mà cứ ôm chặt lấy Ô Nhân công chúa không buông thế hả?” “Ơ kìa, sao huynh lại ngắt lời ta thế hả?” Hạ Sơ Thất chớp mắt nhìn hắn ta.

“Ta là gì của muội hử?” Nguyễn Hữu xụ mặt, giả bộ tức giận

“Là biểu huynh của ta!” Hạ Sơ Thất giơ hai ngón tay lên làm bộ đầu hàng, rồi ngừng chủ đề, cười hì hì mà gắp một miếng đậu hũ vào bát của hắn ta, “Nào nào! Dù sao nhà của Đại Ngưu ca cũng có rất nhiều đậu hũ để mọi người ăn.” Lúc trước nàng có ý đùa giỡn Ô Nhân cũng không phải là tùy tiện trêu chọc nàng ta

Trên thực tế, đôi khi, tình cảm giữa người với người chỉ cách một tầng giấy cửa sổ

Nếu không đâm thủng thì có một số người sẽ mãi mãi không tới được với nhau, nàng cố ý trêu chọc như vậy, chỉ đơn giản là muốn Ô Nhân có thể nhìn thẳng vào chuyện của nàng ta với Nguyễn Hữu thôi

Thế nhưng rõ ràng là Nguyễn Hữu lại không muốn như vậy

Hắn ta cố gắng hết sức để che giấu một chân tướng mà kỳ thực ai ai cũng đã nhìn ra chỉ vì một lý do đơn giản là không muốn khiến Ô Nhân phải khó xử

Nhưng Nguyên tiểu công gia có thể làm như vậy cũng thật sự là có chút khó tin

Hắn ta vốn là Hỗn Thế Ma Vương đầu thai, chuyện hắn ta am hiểu nhất chính là chính người, trêu chọc người khác, bây giờ hắn ta lại che chở Ô Nhân Tiểu Tiểu thế này, rốt cuộc là hắn ta chỉ đơn giản là đang chơi đùa hay thật sự đã động tâm với nàng ta rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.