“A Thất, gia cũng nhớ nàng.” “..
Buồn nôn.” Hạ Sơ Thất bật cười một tiếng, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn
Chợt cảm giác ấm áp từ đáy lòng, nàng cũng vươn tay xoa nhẹ lên mặt hắn, vừa yêu vừa giận nói: “Bên ngoài đang mưa to như vậy, chàng đâu cần phải lăng xăng chạy tới đây chứ? Nhỡ đâu bị cảm lạnh, tiểu thần y thiếp cũng không vui vẻ chữa trị cho chàng đâu.” “Đã là nơi vợ con đang ở, đừng nói là mưa rơi, dù có đao chém ta vẫn nhất định tới...” Triệu Thập Cửu khẽ nhếch môi, vừa nói tới đây liền dừng lại, ánh mắt sâu lắng, giọng nói lại có chút ranh mãnh: “Hơn nữa, gia tích trữ lương thảo đã lâu, là để dành cho ngày hôm nay.” Tích trữ lương thảo? Hạ Sơ Thất thắc mắc.
Từ lúc ở Đông Uyển, Triệu Tôn vốn đã có hai trăm năm mươi điểm tích lũy
Sau khi quay trở về kinh sư, suốt mấy ngày nay hắn đều thường xuyên qua lại, hôm nay thì tặng món trang sức, ngày mai lại là bánh ngọt, mặc dù nàng đã đưa ra quy định cực kỳ nghiêm ngặt về “điểm tích lũy” nhưng vẫn bị hắn đạt được không ít điểm
Nếu theo logic của người bình thường, một khi có được một số điểm tích lũy nhất định thì chắc chắn sẽ lấy ra tiêu mới cam tâm
Những vị gia này lại không như thế, hắn cứ thể tích lũy, tích lũy, một mực chỉ tích lũy, không hề đòi hỏi nàng “phục vụ điểm tích lũy”
Cứ tích lũy mãi như thế, đến bây giờ nhẩm tính lại một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482462/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.