Hắn ta cười trào phúng, “Ta chưa làm gì mà nàng đã chán ghét thể rồi? Hạ Sở, nàng là thê tử của ta, nếu ta thật sự muốn ép nàng, nàng đã là người của ta từ lâu rồi, ta cần gì phải đợi đến bây giờ?” Cứng không được, vậy chỉ có thể dùng mềm
Hạ Sơ Thất cau mày, ngẩng đầu nhìn hắn ta, “Ngươi siết vai làm ta đau.”
Ngón tay Triệu Miên Trạch cứng đờ, chạm vào ánh mắt tủi thân của nàng ngay giữa không trung, dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn một lúc rất lâu, cuối cùng vẫn không nói gì, hắn ta từ từ buông tay, vén tà áo, ngồi về chỗ cũ rồi thở dài
“Chắc đã đói bụng rồi nhỉ? Ta kêu người dọn cơm.”
“Triệu Miên Trạch...” Có vẻ như hắn ta cố tình đánh trống lảng, nhưng con tim Hạ Sơ Thất vẫn đập liên hồi, bỗng thấy căng thẳng cứ như hắn đã nhìn thấy bí mật của mình
Nhưng nhìn vào khuôn mặt của đối phương, nàng lại thấy hơi không chắc chắn, rốt cuộc hắn ta có phát hiện ra sự bất thường của mình không? Nàng chỉ có thể cẩn thận thăm dò thôi.
“Ta vẫn chưa đói, muốn yên tĩnh một lúc, ngươi về ăn cơm đi.”
“Chỉ còn tối nay.” Ánh mắt Triệu Miên Trạch hơi lạnh đi, “Ngày mai phải khởi hành hồi kinh rồi
Không biết lúc nào nàng và ta mới gặp lại
Tiểu Thất, cùng ta ăn một bữa cơm khó đến thế ư?” Không lâu sau, Hà Thừa An dẫn theo người mang một bàn thức ăn đến
Không xa hoa tinh xảo như Hạ Sơ Thất tưởng tượng, đây chỉ là những món ăn cực kỳ bình thường, nhưng xanh xanh đỏ đỏ, trông khá hấp dẫn
Nàng cầm đũa, không khách sáo gắp thức ăn cho thẳng vào miệng
Triệu Miên Trạch nhìn tướng ăn không mấy tao nhã của nàng, ánh mắt của hắn ta trở nên dịu dàng
“Ăn nhiều một chút.” Hạ Sơ Thất gắp một miếng nấm hương đang định bỏ vào miệng, nghe hắn ta nói như thế, mới phát hiện ngoại trừ nhìn mình ra, hắn ta hầu như không hề động đũa
Nàng do dự, cau mày, đặt miếng nấm hương vào bát của hắn ta.
“Không cần khách sáo, ngươi cũng ăn đi.”
Triệu Miên Trạch cứ như bị người ta làm phép, ngồi im bất động
Mãi một lúc sau, hắn ta mới có phản ứng trở lại, sự vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt, không thể nào kiềm chế được, thậm chí cũng không thèm màng đến thể diện hoàng đế.
“Được...”
Hạ Sơ Thất chưa bao giờ gắp thức ăn cho hắn ta, hiện tại chẳng qua chỉ là một miếng nấm hương mà thôi, thế mà hắn ta lại vui đến mức tay chân lúng túng, gắp bỏ vào trong miệng, cảm thấy đó là một mùi vị ngon hiếm có trên đời
Những mỹ vị còn chưa xuống tới cổ họng, thì hắn đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của nàng vang lên.
“Triệu Miên Trạch, nể tình ta gắp thức ăn cho ngươi, sau khi hồi kinh, ngươi đừng làm khó ta nữa
Ta thật sự chỉ muốn yên tĩnh một khoảng thời gian.”
Triệu Miên Trạch siết chặt đôi đũa trong tay, cơ thể cũng như một bức tượng.
Mùa nè năm nay, thời tiết dường như vô cùng nóng bức.
Trong Đông Uyển, dư âm về thánh chỉ ban hôn của Triệu Miên Trạch vẫn chưa dứt, tiếng ve kêu nơi kinh sự vui vẻ lên nhiều
Chuyến đi đến Đông Uyển lần này, có người vui có người buồn, cũng phát sinh một ít ảnh hưởng đối với quốc sự Đại Yên.
Tại Đồng Uyển, Cáp Tát Nhĩ quở trách Tổ Hợp trước mặt mọi người, các thành cho Yến Nhị Quỷ và Triệu Tử Nguyệt, dường như không so đo về chuyện này
Nhưng Cáp Tát Nhĩ chỉ là thái tử, chưa phải là hoàng đế
Không ai ngờ được rằng, câu chuyện tỷ thí chọn phò mã “người tình ta nguyện”, sau khi truyền về Bắc Địch, lại thêm vết bỏng trên chân Tô Hợp trở nên nghiêm trọng mà dấy lên một đòn đánh trả của triều đình Bắc Địch
Trước là Bình chương chính sự Ba Bố bị giết vô cớ trong Trọng Dịch Lâu, sau là thế tử Tô Hợp bị bỏng chân, triều đình Bắc Địch nhất trí cho rằng, nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, không thể kết thúc đơn giản như thế được, triều đình Đại Yến nên đưa ra một lời giải thích thỏa đáng.
Đó là chuyện sau này, hiện tại tạm thời không nhắc đến.
Chỉ nói đến hôn sự của Triệu Tử Nguyệt đã được định đoạt bởi “miệng vàng lời ngọc” của Triệu Miên Trạch
Sau khi hồi kinh, Khâm Thiên Giám hỏi ngày lành, đích thân chọn ngày mùng bảy tháng bảy năm nay, cũng tức là ngày “Thất tịch” là ngày đại hôn của công chúa
Thời gian chuẩn bị cho đại hôn không còn nhiều, Lễ Bộ và Tông Nhân Phủ đều bận túi bụi trong mùa hè nóng bức này
Sau vài ngày nóng bức là đến cuối tháng sáu, mưa giông cuối cùng cũng đã tấn công kinh sư
Viện Sở Từ, phủ Ngụy quốc công
Hạ Sơ Thất một tay chống eo một tay xoa bụng đi tới đi lui, bầu trời bên ngoài cách một lớp giấy dán cửa sổ tối hù, hạt mưa rơi lộp độp trên cửa sổ, trong nước mưa và gió, cây cỏ rậm rạp trong viện phát ra một âm thanh tựa như tiếng nức nở.
Mưa lớn kèm theo sấm sét, rơi như trút nước ba ngày liên tục, làm nàng cảm thấy vô cùng ngột ngạt và nặng nề.
Khi từ Đông Uyển trở về, nàng không còn bước chân ra khỏi viện Sở Từ nữa, cũng không còn ai đến tìm nàng, ngay cả Trương hoàng hậu và A Mộc Nhĩ cũng chẳng thấy
Không ai gây chuyện, nàng lại thấy nhàm chán đến bực bội
Những ngày qua, bụng nàng hệt như khí cầu, càng ngày càng to, triệu chứng lúc mang thai cũng càng gia tăng, khiến cảm xúc bị ảnh hưởng ít nhiều
Khi nữ nhân đang mang thai, điều họ hy vọng nhất là có được sự che chở của nam nhân
Nhưng mưa lớn ba ngày liên tiếp, khiến cho thông đạo của hầm rượu - trạm liên lạc khó khăn lắm mới được xây dựng giữa nàng và Triệu Tôn bị thấm nước, vài ngày rồi hắn không đến, nàng càng bực bội đến mức muốn đâm đầu vào tường.
“Thất tiểu thư, có chuyện vui.”
Tinh Lam cười tủm tỉm, khoác áo mưa bước vào phòng, vừa nhìn nàng cứ đi qua đi lại, còn Mai Tử và Trịnh Nhị Bảo cung kính đứng một bên, ngay cả Giáp Nhất cũng siết nắm tay, đứng im làm nền, là nàng ta biết ngay vị tiểu thư này lại phát cáu rồi.
Quả nhiên, Hạ Sơ Thất vừa nghe thấy thế liền vểnh môi.
“Thôi đi, ta có thể có chuyện vui gì chứ?”
Tinh Lam cười, “Tử Nguyệt công chúa đến rồi.”
Hạ Sơ Thất trợn mắt lên với nàng ta, “Tử Nguyệt công chúa đến rồi?..
Đến rồi?” Nàng nghĩ một lát, rồi cúi đầu nhìn “bộ váy bầu tự chế” cỡ siêu lớn trên người mình, bắt đầu ai oán, “Đây mà là chuyện tốt ư? Rõ ràng là chuyện buồn đó được chưa?”
Cô nương Triệu Tử Nguyệt này, căn bản chẳng giấu giếm được chuyện gì
Nếu để nàng ta phát hiện ra mình mang thai, thế thì tiêu rồi! Nói không chừng chẳng cần bao lâu sau, toàn thể nhân loại đều sẽ biết hết.
Hạ Sơ Thất bất đắc dĩ, đành phải thay một bộ hanbok nặng nề, nhìn cái bụng nhô cao của mình, cảm thấy vô cùng buồn bực
Nhưng Triệu Tử Nguyệt đúng là một vật đáng yêu hiếm gặp từ trước đến nay, nàng ta vừa vào phòng liền đặt Nha Nha xuống đất, bay người tới hệt như chim, hoàn toàn không hề phát hiện ra cảm xúc của nàng.
“Sở Thất..
muội nhớ tỷ muốn chết!”
Một cái ôm thật to là cách bày tỏ tình cảm trực tiếp nhất của Triệu Tử Nguyệt
Hạ Sơ Thất hơi ngớ người, sau đó vội vàng gỡ vòi bạch tuộc của nàng ta ra, không cho nàng ta lại gần người mình, cười tủm tỉm chọc ghẹo đối phương.
“Nói thử xem, nhớ tới cỡ nào?” Triệu Tử Nguyệt nở nụ cười cực kỳ ngọt ngào, “A..
nhớ tỷ đến mức trong mơ cũng thấy, trằn trọc suốt đêm
Thế nên, muội mới nóng lòng như tên lao đầu vào bia đây này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]