Chương trước
Chương sau
Người thứ nhất là Tạ Thiệu Quân, con trai út của Binh Bộ thượng thư Đại Yến Tạ Trường Tấn, tên tiểu tử này chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, vóc người cao gầy, từ bé đã học võ, theo cha tòng quân, cũng xem như xuất thân từ nhà tướng, sở hữu đôi phần khí khái anh hùng

Tạ Trường Tấn là tâm phúc của Triệu Miên Trạch, thể lực của Tạ gia trong triều như mặt trời ban trưa, nếu còn cưới được công chúa, tất nhiên sẽ là một chuyện tốt rạng rỡ cả nhà

Vì thế, cho dù khi nãy Tạ Thiệu Quân thấy hơi sợ, muốn rời sân theo năm người kia, nhưng vì vinh dự của gia tộc, sau khi bị phụ thân phóng mấy ánh mắt sắc bén như đao, y vẫn cắn răng ở lại.

“A Di Đà Phật!”

Tạ Thiệu Quân chân không tay trần, đi đến phía dưới thang đao, trên giáo trường bỗng vang lên một tiếng niệm phật hiệu, khán giả trên chỗ ngồi cũng hít khí, căng thẳng đến mức tim sắp rớt ra ngoài

Đã bị ép đến nước này, y lên cũng phải lên, không lên cũng phải lên

Tạ Thiệu Quân xoa hai tay, nuốt nước bọt

“Õi! A!”

Tay chân y di chuyển rất nhẹ, nhưng không kiểm soát được nỗi sợ hãi trong lòng, mới trèo lên thanh đao thứ hai đã không thể kiên trì tiếp được nữa, khi lòng bàn tay bị thương, nhảy xuống đất thì lòng bàn chân cũng bị lưỡi đao cắt đứt, đau đến mức mông chạm đất, ngã ngồi trên thao trường, máu tươi tuôn ào ạt, trông cực kỳ đáng sợ

Tiếng xuýt xoa nổi lên khắp bốn phía, Tạ Trường Tấn thở dài.

Bởi vì y căng cẳng, mới trèo được vài bậc, nên vết thương cũng không quá nghiêm trọng

Nhưng khi thái y lên giáo trường băng bó cho y, Hạ Sơ Thất vẫn nhắm mắt, không dám nhìn

Hoặc nói rằng, nàng không dám để Tiểu Thập Cửu trong bụng nhìn thấy

“Sở Thất...” Bên tai bỗng có một giọng nói nhỏ như muỗi kêu vang lên

Hạ Sơ Thất mở mắt, xoay đầu nhìn bèn rơi vào trong ánh mắt căng thẳng gần như là tuyệt vọng của Triệu Tử Nguyệt

Khác hẳn với sự ngây thơ và ngơ ngác thường ngày, đó là một sự lo lắng và hoảng sợ mà nàng chưa bao giờ thấy trong mắt Triệu Tử Nguyệt

“Sao vậy?” Nàng đã biết nhưng vẫn cố hỏi.

Trên cánh môi dưới của Triệu Tử Nguyệt vẫn còn dấu răng tồn tại

Nàng ta liếc nhìn Triệu Miên Trạch đang ngồi trên ghế, rồi dè dặt bước đến, ngồi xổm bên người nàng, tay đặt trên đầu gối của nàng, hạ giọng, “Lên núi đao này, có bí quyết gì không?”

Hạ Sơ Thất nhìn ra được vẻ mong chờ trong đáy mắt của nàng, lắc đầu.

“So về khí công, so về công phu thật, so về nhân phẩm tố chất

Kiểu thiếu niên công tử da mỏng thịt non như Tạ Thiệu Quân, chắc chắn là không trèo lên được rồi.”

Nàng không hề nhắc đến Yến Nhị Quỷ sẽ ra sao, nhưng trước sự giải thích bình thản của nàng, đôi con ngươi đen láy của Triệu Tử Nguyệt bỗng dưng co lại, nhìn nàng bằng hai mắt đỏ ửng trong hệt như một chú thỏ con hoảng loạn

Hạ Sơ Thất thấy nàng ta như thế, chợt thấy hơi không nhẫn tâm, vỗ vai nàng ta, nhìn khắp một lượt mới ghé vào tai nàng ta: “Hãy tin Quỷ ca, y có thế mà.”

“Bởi vì da y dày, cứa không đứt?” Triệu Tử Nguyệt tiếp lời.

Một câu trả lời trớt quớt! Hạ Sơ Thất á khẩu bật cười.

“Đúng, da y dày.” Lên núi dao có bí quyết đấy

Nhưng nếu không phải là người đặc biệt thân nhẹ như yến hoặc luyện tập thường xuyên quanh năm, vậy chỉ cần bước lên đều sẽ có khả năng bị thương

Nhưng, với kiểu người biết võ công như Yến Nhị Quỷ, lòng bàn chân và lòng bàn tay chắc chắn sẽ có vết chai, chỉ cần sau khi y lên thang đao, ổn định tinh thần, bước chân “vững vàng, chuẩn xác, dứt khoát”, dùng sức vuông góc, không trượt qua trượt lại trên lưỡi đao thì chắc sẽ không sao.

“Người tiếp theo, chỉ huy sứ binh mã Tam thiên doanh - Yến Nhị Quỷ.”

Khi quan Tư Lễ đọc đến tên Yến Nhị Quỷ, Hạ Sơ Thất siết tay, mím môi, ánh mắt bất giác lướt nhìn Triệu Tử Nguyệt

Rõ ràng là nàng ta còn căng thẳng hơn Hạ Sơ Thất nhiều

Cả khuôn mặt trắng bệch như giấy, môi dưới bị cắn đến mức trắng xanh

Yến Nhị Quỳ nghiêm mặt, chắp tay chào những người khác rồi từ từ đi về phía thang đao

Trước khi đến lượt y thì đã có hai người rơi xuống, và không một ai thông qua

Nhưng đối diện với những thanh đao tỏa ánh sáng lạnh lẽo kia, bước chân của y không hề ngập ngừng, vừa nhìn là biết đang hạ quyết tâm bắt buộc phải giành chiến thắng.

“Này!”

Tiếng gọi của Triệu Tử Nguyệt bỗng vang lên trên thao trường

Con tim Yến Nhị Quỷ đập nhanh, y xoay lại nhìn

Nàng đang gọi y? Là nàng đang gọi y ư? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tử Nguyệt đang ngồi trên khán đài, con tim y phập phồng, nhiệt huyết sôi trào, cứ như được người ta rót thêm dũng cảm, ánh mắt cay xè, nhưng không thốt lên câu nào

“Ngươi...” Chữ “ngươi” vừa thốt lên, Triệu Tử Nguyệt thấm ướt bờ môi khô, bổ sung thêm, “Các ngươi đều phải cẩn thận.”

Nàng ta nói xong thì cúi đầu

Câu nói kỳ lại kia, nghe vào thì có vẻ như đang lo lắng đến tất cả các thí sinh trên thao trường, nhưng Yến Nhị Quỷ biết, nàng ta chỉ đang gọi y.

“Đa tạ công chúa điện hạ!”

Y nhìn nàng chăm chú, bỗng nhiên thả lỏng cơ thể, dùng tay không chân trần trèo lên thang đao, y trèo từng bước một, những người trên thao trường cũng đều ngưng thở, nhìn chằm chằm không dám chớp mắt.

Một cơn gió thổi qua, làm ngọn cờ nhỏ năm màu trên thang đao bay phần phật

Dưới ánh nắng gay gắt, thanh đao thép dường như càng thêm sắc bén, tỏa ra tia sáng vàng chói mắt

Có vô số người đang nhìn xem y có thể chịu đựng được đến lúc nào, nhìn khi nào y sẽ ngã xuống

Vài bước đầu tiên, y hơi căng thẳng, bước đi rất chậm, cơ thể cứng đờ, hình như đang cẩn thận thăm dò lưỡi đao

Nhưng sau vài bước đó, dường như y đã nắm bắt được mẹo mà thả lỏng cơ thể, tư thế mạnh mẽ, bước đi càng ngày càng vững, để khi vận lực, trèo thang đao mà cứ như đang trào thang gỗ bình thường.

“Cố lên!”

“Hay!”

“Yến tướng quân hay lắm!”

“Nam nhi Đại Yến ta, quả nhiên anh võ bất phàm!”

Tiếng “cô lên” của Triệu Tử Nguyệt vừa được thốt ra, trên thao trường liền có người bắt đầu tán dương

Bởi vì hai người trước đó, một người chỉ đi được hai bước, một người đi được năm bước thì ngã xuống hết, khiến người xem không tìm được điểm kích thích, giờ đây thấy y “lên thang đao” vững vàng, đám đông bắt đầu kích động, tiếng hò hét vang lên bên tai không dứt.

Tiếng hò hét của đám đông khiến các thí sinh dễ mất tập trung xảy ra sơ suất

Yển Nhị Quỷ nhắm mắt, đề khí thêm một lần nữa, chỉ xem như không nghe thấy gì, cho đến khi leo lên được tầng cao nhất, hái quả tú cầu đang treo lủng lẳng bên trên, rồi thực hiện một cú lộn người ra sau cực đẹp, đầu ngón chân vững vàng đáp xuống mũi đao, rồi từ từ bước xuống từng bước một, sau đó tiếp đất trong tư thể đại bàng tung cánh, nắm chặt quả tú cầu trong tay, chắp tay lạy một lạy với người ngồi trên đài cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.