“Chàng đến đây như thế, không sợ à?”
Phải biết rằng nơi này chỉ cách nơi ở của Triệu Miên Trạch không đến năm trăm mét
“Không sợ.” Hắn cong khóe môi, nụ cười chứa ẩn ý sâu xa.
Một nụ cười, bổn ánh mắt, ngàn vạn lời nói chứa đựng bên trong
Tên Cấm Vệ Quân tên Trương Ngũ kia vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ
Một lát sau, y hơi lúng túng, ho nhẹ một tiếng, nói nhỏ, “Điện hạ, ti chức ra ngoài đợi.” Y xoay người đi, nhưng đi chưa được vài bước thì lại quay trở về, lúng túng bổ sung thêm một câu, “Lục gia ở bên kia giữ chân bệ hạ, nhưng thời gian gấp gáp, mong điện hạ tốc chiến tốc thắng.”
Hạ Sơ Thất ngẫm nghĩ cụm từ “tốc chiến tốc thắng” kia, nhưng mất một lúc lâu sau vẫn chưa nghĩ ra được gì
Tên Trương Ngũ đó bị mắc chứng “dốt thành ngữ” như Triệu Tử Nguyệt hay bản thân lời nói kia đã có sẵn yếu tố mập mờ? Có điều nàng còn chưa nghĩ xong thì đã bị người khác ôm eo, bến tại là hơi thở ấm áp và nhịp tim mạnh mẽ của người ấy.
Nàng im lặng, nhưng trên đầu lại vang lên tiếng thở dài của hắn.
“A Thất nôn nóng tìm gia như thế, có phải vì chuyện ngày mai?”
Xem ra Triệu Tử Nguyệt cũng không ngốc hết thuốc chữa! Hạ Sơ Thất cảm thán, kề mặt vào trong lòng hắn, cảm xúc nóng nảy trong ngày cũng dần tan biến đi
“Chàng nói xem? Ngoại trừ chuyện này ra thiếp còn có thể tim chàng vì chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482452/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.