Muội nói xem, nàng ta ngoài cái tính hung hăng, vóc người đẹp một chút, thì có chỗ nào tốt chứ? Chảnh cái gì mà chảnh? Còn nước da nữa, đã không trắng bóng nõn nà, trên mặt lại còn có những mấy nốt tàn nhang...”
Vì để xả sự ấm ức khi bị Ô Nhân Tiêu Tiêu lạnh mặt thờ ơ suốt những ngày qua, cũng vì cải thiện hoặc có thể nói rằng duy trì lòng tự tôn đàn ông của mình, Nguyên tiểu công gia bắt đầu thao thao bất tuyệt, gần như muốn lôi cô ô Nhân công chúa kia ra đạp cho vài phát mới hả mối hận trong lòng
Chỉ đáng tiếc, hình như ông trời cứ cố tình chống đối hắn ta
Hắn ta vừa dứt lời liền có một giọng nói hận thù vọng tới từ phía sau gốc cây hòe kia.
“Ta xấu nhưng không mời người đến xem! Nguyễn Hữu, người khiến ta thấy thật kinh tởm!” “Nàng, hả? Ta...” Nguyễn Hữu kinh ngạc, như bị ong mật chích vào mông, bắn người ra khỏi ghế theo bản năng
Nhưng đợi đến khi hắn ta xoay người muốn giải thích thì Ô Nhân Tiêu Tiêu đã dẫn A Nạp Nhật đi rồi, không thèm nhìn hắn ta dù chỉ một lần
“Biểu muội...”
Nguyên tiểu công gia liếc tới, ánh mắt ngập tràn nỗi ai oán
“Vì sao không nói sớm cho ta biết là nàng ta đến rồi?” Hạ Sơ Thất lại bị trúng đạn trong vô tội, “Dù sao nàng ta không đủ nhan sắc, huynh cũng không thích nàng ta, nghe thấy thì nghe thấy vậy, ghét thì ghét thôi, huynh để ý làm gì?” Nguyên tiểu công gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482449/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.