“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Không đợi thêm chút ư?” Trịnh Nhị Bảo vẫn hơi không chịu từ bỏ
“Đợi gì chứ?” Hạ Sơ Thất trợn mắt
“Nô tài muốn..
nhìn chủ tử thêm một chút nữa.” Trịnh Nhị Bảo nhìn nàng với vẻ mặt tội nghiệp, trề môi, dáng vẻ hệt như một chú thú cưng bị vứt bỏ muốn nhìn thấy chủ nhân của mình Hạ Sơ Thất nhìn mà vừa thấy buồn cười vừa thấy tức giận
“Được rồi, ngày mai hắn sẽ mang ngân lượng đến, ta bán người cho hắn là được, đỡ mất công người ngày nào cũng nhớ nhung, người ở đây nhưng lòng lại hướng về phương xa.”
“Thật ư?” Trịnh Nhị Bảo sáng mắt
“Thật.” Hạ Sơ Thất cười, “Thế Nhị Bảo công công đáng yêu, người cảm thấy mình đáng giá mấy lượng?”
“Nô tài không đáng tiền.” Trịnh Nhị Bảo cười hề hề, “Một lượng là được
Không cần tiền cũng có thể bán cho chủ tử.” Ngoại trừ Trịnh Nhị Bảo ra chắc không còn ai trung thành nôn nóng bán rẻ chính mình như vậy
Hạ Sơ Thất nhìn lướt một vòng, nhếch môi cười: “Ngươi không cần tiền, nhưng ta cần
Một đống thịt trắng trẻo mập mạp thể này, sao có thể bán rẻ cho người khác được? Cho dù là thịt lợn, cũng đáng giá không ít bạc đẩy, huống chi lại là người”
Trịnh Nhị Bảo nhìn nàng với vẻ mặt vô tội, không biết phải nói gì
Hạ Sơ Thất cười to, không trêu chọc cậu ta nữa, xoay đầu nhìn Tinh Lam cũng đang không thể nhịn được cười, rồi chuẩn bị rời đi
Nhưng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482361/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.