Chương trước
Chương sau
“Ngươi học thói vô sỉ ở đâu vậy?”

“Muốn sĩ diện, thì không có được người” Cáp Tát Nhĩ bóp mũi nàng, thấy nàng nghẹn họng, y nheo mắt lại, khẽ thở dài, “Mạc Nhi, ta sẽ không ép buộc nàng đâu

Ta biết nàng nhất thời không chấp nhận được chuyện của Lý Kiều

Ta cho nàng thời gian, bao lâu cũng được, nàng có thể cho ta cơ hội không?”

Ta cho nàng thời gian, nàng có thể cho ta cơ hội không? Giọng y trầm thấp nặng nề, không thể thoải mái như trước đây

Lý Mạc cũng muốn bỏ qua, làm lại từ đầu

Nhưng khi nghe lại hai chữ “Lý Kiều” từ trong miệng y, trái tim nàng vẫn thấy đau đớn, cứ như bị một nhúm bông vải bịt kín, hít thở không thông

“Sa Mạc, không phải ta không muốn cho ngươi cơ hội..

mà là có vài chuyện đã xảy ra rồi, không thể nói quên là quên được

Ta không trách ngươi, lý do nằm ở ta, ta không buông bỏ được.”

Những ngày ở A Ba Ca, nàng đã từng thử tha thứ, thử quên đi, cũng từng thử ở bên hắn, như những ngày tháng chưa từng có Lý Kiều trước đây

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thể thoát khỏi tâm ma của mình, mỗi khi nhớ lại cái đêm ở nhà trọ Nhữ Nam, khi nàng đang chìm trong giấc nồng thì y và muội muội mình lại mây mưa với nhau trong phòng kế bên, sáng hôm sau lại vào phòng mình, cùng mình..

thì nàng lại thấy khó chịu.

“Này! Hai người bỏ lơ khách ngoài cửa, còn bản thân thì phong lưu vui vẻ, như vậy có tốt thật không đó?” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm, tiếp tục gõ cửa, trong lời nói chỉ chứa nụ cười xấu xa, “Còn không mở cửa ta sẽ xông vào đó, ta không ngại xem xuân cung sống của hai người đâu...”

Cáp Tát Nhĩ liếc nhìn ra cửa, thở dài, cuối cùng vẫn phải đứng dậy, y muốn kéo Lý Mạc, nhưng nàng lại ngăn cản, túm lấy thanh kiếm Thanh Phong rơi bên cạnh, chống tay đứng dậy, dáng vẻ tiêu sái như đàn ông.

Cáp Tát Nhĩ nhìn bộ trang phục đàn ông màu xanh trên người Lý Mạc, yếu hầu cử động, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Vào đi.”

“Két”, cửa mở ra.

Hạ Sơ Thất đứng ngay cửa ra vào, vuốt bộ râu nhỏ nhắn, cười híp mắt chắp tay hành lễ, “Xin chào hai vị

Sở công tử tạ tranh thủ lúc rảnh rỗi đến thăm hỏi hai vị, sao có thể nhốt người ta ngoài cửa thế này?”

Mắt của nàng biến thành máy thăm dò, bắt đầu tìm kiếm dấu vết mập mờ trong phòng, nhưng rõ ràng là đã khiến nàng thất vọng rồi

Trong phòng lộn xộn giống y chang một bãi chiến trường, chứ không phải một căn phòng tân hồn”

Tuy y phục của họ có hơi xốc xếch, nhưng chẳng giống như vừa mới hôn nhau, mà lại giống như vừa mới đánh nhau hơn.

Khác hẳn một trời một vực với suy đoán, Hạ Sơ Thất cảm thấy kỳ lạ.

“Hai người ăn phải thuốc súng à?” “Không có gì.” Lý Mạc đặt kiểm lên bàn, bước đến đón nàng

Sự lo lắng hiện lên trong đôi mắt trong veo ấy, nàng ta cảm thấy khó hiểu, “Sở Nhi, sao muội lại đến đây? Muội vẫn khỏe chứ?”

“Muội à? Muội rất khỏe.” Hạ Sơ Thất vui vẻ, mở quạt gấp, sải bước đi đến ngồi xuống với nụ cười gượng gạo, “Biểu tỷ, biểu tỷ phu, hai người đang đóng cửa phòng luyện tuyệt thế công phu à?”

Cáp Tát Nhĩ hơi ngượng ngùng, liếc nhìn Lý Mạc

“Biểu muội nói rất đúng, ta đang chuẩn bị xin Lý Mạc chỉ giáo vài chiếu...”

Tiếng biểu muội này gọi sao nghe thân thiết thế, Lý Mạc nhìn mà mặt mày lạnh tanh, còn Hạ Sơ Thất nhịn cười trong lòng, nháy mắt với y, “Biểu tỷ phu, ta tới đây, không quấy rầy hai người đâu nhỉ?” “Không quấy rầy, không quấy rầy.” Cáp Tát Nhĩ vừa dứt lời, ánh mắt không thân thiện của Lý Mạc đã phóng tới, “Thái tử điện hạ, có thể mời ngài tránh mặt một lúc không, ta muốn nói riêng vài câu với biểu muội.”

Đuổi người ta ra khỏi chỗ của người ta, Hạ Sơ Thất cảm thấy biểu tỷ này của nàng không hề phát hiện được rằng nàng ta trông thoải mái tự nhiên thế nào khi ở trước mặt Cáp Tát Nhĩ

Nàng như cười như không, lắc đầu, im lặng

Cơ thể cao lớn của Cáp Tát Nhĩ cứng đờ, y nhìn Lý Mạc với ánh mắt phức tạp, cuối cùng đành phải mím môi, cười nhạt rồi đứng dậy.

“Vậy ta ra ngoài trước, có chuyện gì cứ gọi ta.”

Lý Mạc “Ừ” một tiếng, coi như trả lời.

Cáp Tát Nhĩ không hề cảm thấy xấu hổ khi mặt dày dính lấy đối phương, y gật đầu với Hạ Sơ Thất rồi đi ra cửa

Nhưng còn chưa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy Hồ Hòa Lỗ vội vàng báo cáo

Thái tử điện hạ, không hay rồi!”

“Có chuyện gì hốt hoảng như thế?” Mặt mày Cáp Tát Nhĩ trở nên nặng nề.

Hồ Hòa Lỗ thở dốc, nói rất nhanh, “Điện hạ, Ba Bổ đại nhân bị một nữ hầu rượu giết chết trong Trọng Dịch Lâu...” Ba Bố là một quan lại cùng đi sứ Nam Yến với Cáp Tát Nhĩ, nhậm chức nhất phẩm bình chương chính sự, nắm giữ việc cơ mật trong triều đình Bắc Địch

Là quan văn có vị trí cao nhất được cử đi sứ Nam Yến lúc này, sau Cáp Tát Nhĩ

Ánh mắt Cáp Tát Nhã trở nên lạnh lẽo, “Đi xem thử.”

Nói xong, xoay đầu lại nhìn Lý Mạc thật lâu, không nói gì, sau đó sải bước đi ra ngoài

Hạ Sơ Thất nhìn theo bóng y, nghe thấy có tiếng hét và tiếng ồn ào loáng thoáng vọng tới từ Trọng Dịch Lâu phía trước, trong lòng thấy hơi sửng sốt

Quả đúng là một đêm không yên bình

Sao một nữ hầu rượu lại đột nhiên giết chết sứ thần Bắc Địch? Sự việc liệu có đơn giản như thế? Nàng bỗng dưng cảm thấy chuyện này có một sự cổ quái bất thường

Trọng Dịch Lâu, nằm ở phía Nam kinh sư, cách tường hoàng cung gần trong gang tấc, được ánh lửa chiếu sáng rực trong màn đêm tối tăm dày đặc

Đêm nay, Trọng Dịch Lâu rơi vào hoảng loạn vì cái chết của sứ thần Bắc Địch.

Từ xưa đến nay, địa vị của sứ thần ngoại giao đều cực kỳ nhạy cảm, thậm chí còn liên quan đến tôn nghiêm của quốc gia

Trong lịch sử có đầy những cuộc chiến tranh bùng lên chỉ bởi vì sứ thần bị sỉ nhục, bị giết hại

Vì thế, chuyện Ba Bố bị giết, ngay lập tức làm dấy lên một làn sóng lớn.

Hiện trường vụ án tại lầu hai Trọng Dịch Lâu.

Khi được phát hiện, máu tươi chảy lênh láng khắp mặt sàn trong căn phòng nồng nàn hương rượu, vô cùng thê thảm

Ba Bố đại nhân bụng phệ béo ú nằm gục dưới bàn rượu, quần áo mặc trên người xốc xếch lộn xộn

Hung khí gây ra vết thương trí mạng không phải là bất kỳ vũ khí nào, mà chỉ là một cây trâm cài tóc, nửa cây trâm nằm sâu trong cổ, đâm trúng động mạch chủ, hai mắt gã trợn to, vẻ mặt hoảng sợ, trông vô cùng hung tợn

Nữ hầu rượu kia sau khi giết người chắc vẫn còn thấy quá sợ hãi, chưa kịp rút trâm đã chạy trốn không thấy tăm hơi.

Nữ hầu rượu trong Trọng Dịch Lâu đều do Lễ bộ Giáo Phường Tư tuyển chọn và chỉ định, nhưng khác với các quan kỹ thật sự, đại đa số nữ hầu rượu chỉ hầu hạ uống rượu, không hầu hạ lên giường

So với quan kỹ, không phải tất cả đều xuất thân là nô tỳ, đa phần trong số họ đều là người tự do.

Chuyện này được lan truyền ra ngoài, mọi người đều thẳm suy đoán.

Ai cũng biết, người con trai hoàng đế Bắc Địch thương yêu nhất hiện nay không phải thái tử Cáp Tát Nhĩ, mà là lục hoàng tử Ba Căn

Không may, vị bình chương chính sự Ba Bổ đại nhân này lại là tâm phúc của Ba Căn, cũng là trọng thần của hoàng đế Bắc Địch

Con trai của Ba Bố là phò mã Bắc Địch, người gã lấy là tam công chúa Bắc Địch ô Vân Kỳ Kỳ, muội muội ruột của lục hoàng tử Ba Căn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.