“Ngươi học thói vô sỉ ở đâu vậy?”
“Muốn sĩ diện, thì không có được người” Cáp Tát Nhĩ bóp mũi nàng, thấy nàng nghẹn họng, y nheo mắt lại, khẽ thở dài, “Mạc Nhi, ta sẽ không ép buộc nàng đâu
Ta biết nàng nhất thời không chấp nhận được chuyện của Lý Kiều
Ta cho nàng thời gian, bao lâu cũng được, nàng có thể cho ta cơ hội không?”
Ta cho nàng thời gian, nàng có thể cho ta cơ hội không? Giọng y trầm thấp nặng nề, không thể thoải mái như trước đây
Lý Mạc cũng muốn bỏ qua, làm lại từ đầu
Nhưng khi nghe lại hai chữ “Lý Kiều” từ trong miệng y, trái tim nàng vẫn thấy đau đớn, cứ như bị một nhúm bông vải bịt kín, hít thở không thông
“Sa Mạc, không phải ta không muốn cho ngươi cơ hội..
mà là có vài chuyện đã xảy ra rồi, không thể nói quên là quên được
Ta không trách ngươi, lý do nằm ở ta, ta không buông bỏ được.”
Những ngày ở A Ba Ca, nàng đã từng thử tha thứ, thử quên đi, cũng từng thử ở bên hắn, như những ngày tháng chưa từng có Lý Kiều trước đây
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thể thoát khỏi tâm ma của mình, mỗi khi nhớ lại cái đêm ở nhà trọ Nhữ Nam, khi nàng đang chìm trong giấc nồng thì y và muội muội mình lại mây mưa với nhau trong phòng kế bên, sáng hôm sau lại vào phòng mình, cùng mình..
thì nàng lại thấy khó chịu.
“Này! Hai người bỏ lơ khách ngoài cửa, còn bản thân thì phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482359/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.