Nhưng từ “xa cách” kia cũng chỉ là hoang tưởng của bản thân hắn
Trên thực tế, Triệu Tôn không hề biết được hắn ra rốt cuộc đang làm trò mèo gì.
Nhân Tiêu Tiểu sửng sốt, cơ thể xụi lơ dựa vào thùng gỗ
“Đều do ngươi ép ta..
Nếu ngươi không làm nhục ta, ta cũng sẽ không...” Nói đến đây, Ô Nhân Tiêu Tiêu hận không thể cắn đứt lưỡi mình
Nàng cần gì phải giải thích, hắn muốn nghĩ thế nào về nàng đều chẳng quan trọng
Hắn là kẻ địch, là kẻ thù, nàng cực kỳ muốn giết chết tên khốn này
Nàng dừng lại, rồi cười tiếp.
“Nhưng may mà nhờ có ngươi, nếu ngươi không làm nhục ta, sao ta có thể quyết tâm? Sao ta có thể được hoàng để hứa gả cho Tấn vương? Ta cực kỳ hài lòng với chuyện thành hôn này, vài ngày trước ta đã gửi thư về Cáp Lạt Hoa Lâm, nói với phụ hoàng
Phụ hoàng nhất định cũng sẽ vui cho ta, toàn tộc ta cũng sẽ vui cho ta, bởi vì ta sắp được gả cho người đàn ông tốt nhất trên đời này..
Những chuyện này đều không liên quan đến người, cút đi!”
Nụ cười trên môi Nguyễn Hữu càng tươi hơn.
Đợi nàng nói xong, hắn đột nhiên giữ chặt cánh tay nàng, kéo về phía mình, nói nhỏ, “Nói nghe hay thật
Hôn sự của nàng tất nhiên không liên quan đến tiểu gia, nhưng mèo hoang nhỏ ơi, nàng nghĩ thử xem, ta và Thiên Lộc có mối quan hệ như thế, sao ta có thể trơ mắt đứng nhìn một người từng bị mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482349/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.