Triệu Tôn ngồi trong thư phòng, nhàn rỗi suốt cả buổi chiều.
Trời chập tối, Yến Nhị Quỷ, người lúc nãy đã làm Chỉ huy sứ đến phủ Tấn vương
Người trong thư phòng đều bị đuổi đi, Triệu Tôn cũng sai Bính Nhất canh giữ bên ngoài, hai người ngồi đối diện, hắn chỉ nhìn Yến Nhị Quỷ, nhưng không nói gì
Yến Nhị Quỷ hồi hộp lo lắng, vén áo quỳ xuống
“Điện hạ! Thuộc hạ đến muộn.” Sao khi vào kinh, đây là lần đầu y gặp Triệu Tôn
Nghĩ đến vài tháng chia lìa, giọng nói khó nén nổi vẻ nghẹn ngào
Nhưng khi nhận một lạy của y, Triệu Tôn nheo mắt lại, khuôn mặt rất bình tĩnh
“Đến đây có chuyện gì?” Yển Nhị Quỷ cúi đầu, cười khổ, “Hay tin điện hạ vẫn còn sống, thuộc hạ vốn đã định đến thăm, nhưng Trần Cảnh dặn dò, không thể hành sự lỗ mãng, nên mới không đến...”
Triệu Tôn nhìn chằm chằm y, “Vì sao hôm nay lại đến?”
Yến Nhị Quỷ càng cúi đầu xuống thấp hơn, gần như không dám ngước mắt lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, “Điện hạ, những ngày qua thuộc hạ có sai người dò hỏi..
Tử Nguyệt công chúa đã lâu không thấy lộ diện, Nha Nha cũng thể..
thuộc hạ thấy bất an trong lòng
Thuộc hạ uống máu nửa đời, sống chết đã không còn là điều đáng sợ
Nhưng hai mẹ con họ có tội tình gì? Cứ kéo dài thế này, thuộc hạ không thể chịu đựng thêm
Thêm một ngày trôi qua là thêm một ngày hoảng sợ...”
“Kém cỏi!” Triệu Miền Trạch quăng chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482345/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.