Mùi thuốc Đông y nồng đượm tràn ngập khắp không gian, Hạ Sơ Thất không nhìn Triệu Tôn, mặt mũi sa sầm nhìn viên thuốc rồi cố nuốt vào, xoa xoa cổ họng xong mới kéo giày ngồi xuống, liếc nhìn đối phương.
“Nói đi, chàng tìm ta làm gì?” “A Thất..” Hắn nhìn nàng, giọng lí nhí, sau đó vươn tay xoa khuôn mặt nàng, mắt hơi đỏ lên chất chứa sự nhẫn nhịn, còn cả sự áy náy khó nói thành lời
Trong bốn tháng không có hắn, nàng đã phải chịu đựng mọi khổ sở mà hắn không thể chia sẻ với nàng, còn cả nỗi đau nữa.
“Nàng phải chịu khổ rồi.”
Hắn cúi đầu nói thêm một câu.
Khi cúi đầu, giọng hắn vang lên gần như thổn thức
Hạ Sơ Thất đoán, nhất định là hắn đã biết mọi chuyện rồi
Trong khi nàng mê man, nhất định là kẻ phản đồ Tinh Lam kia đã kể không sót một chút về những chuyện xảy ra sau khi nàng vào cung cho hắn nghe
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau.
Nhìn thấy gương mặt của hắn trong trí nhớ, lắng nghe giọng nói ngày nào, cảm giác như người lữ khách đã bôn ba suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng vượt qua mây mù và nhìn thấy núi Tiên ở phía trước, trước mắt nàng đột nhiên mơ hồ.
Chạm đến sâu thẳm trái tim, không nói thành lời.
Trong vô số ngày đêm trước đó, nàng có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng khi ấy, nàng lại không tìm được hắn
Lúc ở hồ Yến Quy, thời gian quá vội vàng nên nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482332/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.