Ngươi vừa đụng vào ta, ta đã thấy kinh tởm..
Ọe.” Nàng không nhịn được mà nôn khan
Dù nàng không giả vờ thì hắn vẫn nghe thấy rõ ràng
Rất lâu sau, hắn ta không nói gì, lúc Hạ Sơ Thất đang lo lắng không thôi cho Tiểu Thập Cửu thì hắn lại đột nhiên từ từ buồng nàng ra, giọng nói trong đêm tối lạnh lùng
“Được, trẫm để nàng về phủ.”
Nàng kinh ngạc, “Thật sao?” “Ngày mai lập tức cút đi!” Cuối cùng cũng xù lông rồi? Hạ Sơ Thất che miệng, nén cảm giác không ổn trong bụng xuống.
“Lần này, ngươi nói lời giữ lấy lời đó.”
“Hạ Sở, đừng tưởng trẫm cần nàng lắm...”
Thấp giọng ném ra một câu, hắn ta quay người sải bước rời đi
Câu nói lạnh buốt cuối cùng đó của Triệu Miên Trạch làm Hạ Sơ Thất hơi kinh ngạc, không phân biệt được thật giả, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hắn ta đi xa dần, chờ tới khi phản ứng lại, người đã mất hút rồi.
Trong đêm tối, nàng đứng im, cho tới khi có một bàn tay khác kéo lấy bàn tay của nàng, giữ vững cơ thể nàng, nàng mới bừng tỉnh trở lại.
“Ngươi ở đây sao?”
“Ta vẫn luôn ở đây.” Giáp Nhất cúi đầu nhìn nàng, định đỡ nàng ra ngoài, “Trong phòng này toàn dầu đèn, tối nay đổi phòng khác nghỉ ngơi đi.”
Hạ Sơ Thất “Ừ” nhẹ một tiếng, nghĩ tới lửa giận lúc Triệu Miên Trạch gần đi, nghĩ tới lời cam đoan của hắn ta, cơ thể đột nhiên mềm ra, không biết rốt cuộc là mệt mỏi sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482329/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.