Hắn lại như không nhìn thấy, chỉ chú tâm đi về phía trước.
Màn trời đêm đen mênh mông bát ngát, bóng dáng cô độc của hắn đi lên một sườn núi
Gió lạnh phần phật cuốn lấy quần áo hắn
Hắn đứng ở một vị trí cao trên sườn núi, hơi nheo mắt, nhìn xa xăm về phía Nam, đón gió lạnh gào thét tới từ bốn phương tám hướng, yên lặng không nói gì
Trên gương mặt phong hoa tuyệt đại lạnh lùng đến mức không xuất hiện một chút gợn sóng nào, nhưng lại mang đến cảm giác lạnh giá hơn cả cánh đồng tuyết cuồn cuộn trước mắt.
“Nơi này có tên là dốc Trích Nguyệt.”
Nhân Tiêu Tiêu theo hắn tới tận đây, thấy hắn đứng một mình nơi đầu gió không nói năng gì, cuối cùng cũng chậm rãi leo lên, đi tới đứng bên cạnh hắn, khẽ nói: “Địa thể xung quanh Cáp Lạp Hòa Lâm đều rất bằng phẳng, xung quanh không có núi lớn
Sườn núi này người nhìn thì thấy không cao, nhưng nó là nơi cao nhất ở đây rồi
Khi còn nhỏ, mẫu phi của ta thường dỗ dành ta rằng, đứng ở trên sườn núi thì có thể hái được cả mặt trăng, thế nên mới có tên là dốc Trích Nguyệt, ta còn tin cơ ấy.”
Hắn như không nghe thấy, vẫn chẳng nhúc nhích, cô độc đứng đó, để mặc vạt áo bị gió cuốn lên, đôi mắt yên lặng nhìn về một hướng, môi mím chặt, lạnh lùng tới cực điểm
“Rốt cuộc người đang nhìn cái gì?” Ô Nhân Tiêu Tiêu kỳ quái, cũng bắt chước hắn mà nhìn về phương xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482277/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.