“Ngươi có biết kẻ nào sai ông ta làm việc đó không?” Vương Tiểu Thuận lắc đầu nguầy nguậy, mặt mày tái mét, “Chuyện này nô tài không biết, ban đầu nô tài chỉ muốn lấy lòng Lâm viện phán, để được bạn một công việc tốt hoặc có cơ hội thăng chức
Giờ đây trong Thái y viện, Lâm thái y độc đoán chuyển quyền, chuyện thăng quan, bổ nhiệm bãi chức của các y quan đều phải thông qua tay ông ta
Nói ra nô tài cũng không phải hoàn toàn vì tiền, vì không thể đắc tội với ông ta được, dù sao ông ta cũng là cận thần thiên tử, là người bệ hạ cực kỳ xem trọng...” “Hỗn xược!” Thôi Anh Đạt bỗng dưng lên tiếng, quát với chất giọng the thé, “Ngươi cứ ngoan ngoãn khai báo với hoàng thái tôn, sao lại kéo bệ hạ vào? Bệ hạ nhân hậu rộng lượng, đối xử với vị đại thần nào mà không tốt chứ?”
“Vâng vâng vâng, nô tài sai rồi.”
Chắc do Vương Tiểu Thuận cũng phát hiện ra câu nói kia có chút bất thường nên vội vàng ngậm miệng lại
Triệu Miên Trạch liếc nhìn gã, ánh mắt cực kỳ phức tạp, “Người đứng ra chỉ tội Lâm thái y, vậy có nhân chứng vật chứng gì không?”
Vương Tiểu Thuận nhăn mày, “Bệ hạ, nô tài không có nhân chứng vật chứng, chuyện bí mật sao có thể để người thứ ba biết được?” Nói đến đây, dường như gã đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hai mắt sáng rực, trợn to một lúc khá lâu, “Đúng đúng, nô tài nhớ ra rồi, có một lần Lâm thái, đưa thiên hoa phấn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482254/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.