Lần này không phải là kiểu nức nở giả tạo mà đúng là khóc thất thanh thật, dáng vẻ thảm thiết kế tuy không đẹp lắm, nhưng sự đau thương phát ra từ tận đáy lòng vẫn làm Triệu Miên Trạch rung động
Hắn ta bước tới dìu nàng ta, ngữ điệu không rõ là thất vọng, buồn bã hay vô lực:
“Về trước đi, đợi nàng nghĩ thông suốt rồi ta sẽ sai người đón nàng.” Hắn ta nói xong thì thu tay về, không nhìn nàng ta mà phất tay áo định bỏ đi
“Ngươi đủ lông đủ cánh rồi nhỉ!”
Một giọng nói già nua kèm theo tiếng ho khan vọng vào từ cửa Nguyên Lâm Đường
Tuy hơi khàn nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ uy nghiêm, chỉ cần vừa mới nghe được hai chữ thì chỉ trong chớp mắt, những người vốn đang im lặng trên sảnh đồng loạt quỳ xuống hô to:
“Bệ hạ thánh an!” Triệu Miên Trạch thoáng sững sờ, vội vàng quỳ xuống.
“Tôn nhi tham kiến hoàng gia gia...”
Hồng Thái Để lạnh mặt “hừ” một tiếng, dưới ánh đèn vàng, mái tóc hoa râm lóe lên tia sáng nghiêm nghị lạnh lùng
Ông ta bước rất chậm, được Thôi Anh Đạt dìu đi, không nhìn Hạ Sơ Thất, cũng không để ý đến Triệu Miên Trạch bước lên dìu mình, ông ta hất tay hắn ta ra, ngồi xuống ghế ngay giữa điện
Sau đó đi theo vào điện còn có Vương Tiểu Thuận và Đặng Hoằng bị Cấm Vệ Quân áp giải đi lúc nãy
Xem ra sắp có biến hóa mới rồi đây.
Ai nấy đều nghiêm mặt, đứng yên lặng.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482252/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.