Sau đó, trong phòng không ai nói chuyện
Vẻ mặt của Triệu Như Na và Trần Đại Ngưu, bao gồm cả Giáp Nhất đều thay đổi, lẳng lặng nhìn Hạ Sơ Thất
Chỉ có Trịnh Nhị Bảo thì như là không nhịn nổi mà run rẩy bờ môi, “oa” một tiếng liền khóc lớn:
“Gia di..
Gia...”
Tiếng khóc của Trịnh Nhị Bảo còn chưa dứt thì người vốn đang nằm bất tỉnh trên giường đột nhiên chớp chớp mí mắt mấy lần, bỗng nhiên hé ra, nàng không nhìn bất kỳ ai, sắc mặt bình tĩnh, rồi vòng một tay qua, tự mình bắt mạch cho mình
“Chủ nhân, chủ nhân..
Sao rồi?”
Trịnh Nhị Bảo nửa quỳ ở bên cạnh giường, mắt mở to, cả khuôn mặt sẹo đều đang run rẩy, giọng nói tràn đầy chờ mong, nước mắt đã như là không kiếm được mà tí tách rơi xuống
Nhưng Hạ Sơ Thất im lặng hồi lâu vẫn không trả lời cậu ta.
Một lúc lâu sau, nàng thả tay xuống, trừng mắt liếc cậu ta một cái
“Nếu còn khóc thì trời cũng bị người gọi cho sáng rồi.” “Chủ nhân, thế nào?”
Trừng mắt liếc cậu ta một cái, Hạ Sơ Thất rất tức giận, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Hỏi linh tinh, gia đã mất rồi, ta một thân một mình thì lấy đâu ra hỉ mạch?” Dứt lời, nàng nhìn Triệu Như Na, rồi lại nhìn về phía Trần Đại Ngưu, mỉm cười, “Mấy thứ kiểu mạch này, kinh nghiệm rất quan trọng
Đại Ngưu ca, xem ra vị y quan trong doanh của huynh học nghệ không thông rồi, không nắm bắt được xảo diệu của việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482226/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.