Mạch đập hỗn loạn, tinh thần không tỉnh táo, hẳn là một loại thuốc có thể làm tê liệt trung khu thần kinh của con người, khiến người ta sinh ra ảo giác.” Nàng nói hơi phức tạp
Nhưng chỉ có thời gian một khắc, mọi người không kịp đặt câu hỏi thắc mắc, nàng cũng không có cách nào giải thích rõ ràng
Triệu Tôn gật đầu, nhìn về phía Trần Cảnh
“Cho người khiêng hắn ra ngoài đi.”
Tăng Tam hết khóc lại cười, rồi hét to, hoặc rên rỉ giãy giụa, hoàn toàn là bộ dạng sau khi bị dục vọng khống chế thì không còn cảm thấy ngại ngùng gì nữa
May mà ở đây có nhiều người, khiêng một mình cậu ta cũng dễ dàng
Thời gian không đợi người, hai gã thị vệ kéo theo cậu ta, tiếp tục đi về phía trước,
Còn chưa đi được vài bước, lại một tên Cẩm Y Vệ tên Tạ Mạc ngã xuống mặt đất
Gã ôm đầu đau đớn, thân mình cao lớn ngã xuống đất rồi cuộn tròn lại, như là đang gặp phải nỗi đau đớn cực kỳ lớn, vừa thở hổn hà hổn hển, vừa nói năng lộn xộn gào thét.
“Không liên quan tới ta, không phải ta giết, không phải ta giết..
Chỉ là ta thích nàng..
Không cần tìm ta báo thù, đừng tìm ta, ta thật sự thích nàng, nương tử à..
Tha cho ta..
Tha cho ta đi...”
Gã nói đứt quãng
Tuy rằng lời nói không hoàn chỉnh nhưng ý trong đó lại rất rõ ràng
Những Cẩm Y Vệ quen biết gã đều biết gã có một tiểu nương tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482188/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.