Chương trước
Chương sau
Ngược lại, quận Bắc phạt của Triệu Tôn lại chẳng ai nhiễm bệnh dịch.

Tình huống thế này không khỏi làm người ta nảy sinh rất nhiều suy đoán

Lúc trước, Triệu Tôn muốn cướp lấy Thác Á công chúa của Ngột Lương Hãn, giờ người của Ngụy quốc công lại có chứng nhiễm bệnh dịch

Đúng lúc hai bên đang tranh đoạt Thác Á thì đồn trú sườn núi phía Nam lại đột nhiên bị tập kích bất ngờ

Quá nhiều trùng hợp thì không còn là trùng hợp nữa

Có rất nhiều tướng sĩ dưới trướng Ngụy quốc công nổi giận, lại bị kẻ có âm mưu xúi giục nên sôi nổi chĩa mũi giáo về phía Triệu Tôn

Vốn dĩ có một bộ phận ủng hộ Triệu Tôn, muốn ký tên lên thư vạn người của hắn, xin triều đình sửa lại việc lập trữ quân, giờ lại cảm thấy như bị hắn lừa gạt nên quay đầu phản chiến.

Nhưng với Triệu Tôn, những chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới hắn cả

Hiện giờ hắn chỉ đang nóng lòng một chuyện, A Thất ở đâu? Đã lục khắp toàn bộ Âm Sơn rồi nhưng không thấy người

Nếu đêm nay không loạn thì có lẽ còn có thể tìm ra một chút manh mối, nhưng hiện tại, Âm Sơn chẳng khác nào tổ ong, trên nền tuyết đủ mọi dấu chân ngang dọc

Hai mươi vạn đại quân của Hạ Đình Đức chạy khắp nơi như sóng thủy triều, trận cước đại loạn, người của Ngột Lương Hãn cũng ào lên, trong một chốc một lát, căn bản không tìm được manh mối.

Mấy kẻ khiêng bao tải kia đã bị bắt lại

Cởi bao tải ra, bên trong không phải Hạ Sơ Thất mà là một vũ cơ bị trói chặt

Triệu Tổn tức giận tung chân đá bay cái ghế trong trường ra xa mấy trượng

“Điệu hổ ly sơn đơn giản như thế, thế mà ngươi cũng trúng kế à?” Giáp Nhất cúi đầu, lòng bàn tay siết chặt, sắc môi trắng bệch, muốn nói lại thôi

Chung quy hắn ta vẫn không biên giải gì, chỉ quỳ xuống, trầm giọng nói, “Thuộc hạ phụ phó thác của điện hạ, xin điện hạ trách phạt.” Triệu Tôn trừng mắt với hắn ta, con người hắn tia máu như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta vậy

Rất nhiều người theo hắn nhiều năm đểu cảm thấy sợ hãi, sống lưng lạnh buốt

Ngay cả Trịnh Nhị Bảo cũng chưa từng thấy Triệu Tôn tức giận như vậy, giống như một con dã thú luôn sẵn sàng ăn thịt người bất cứ lúc nào, mang theo tư thái điên cuồng làm người ta không lạnh mà run, không ai dám ho he một tiếng nào

Nhưng qua một lúc lâu, rốt cuộc hắn vẫn xua tay.

“Đứng lên đi.”

Ai cũng có thể mắc lỗi, càng là người thông minh thì lại càng dễ phạm phải sai lầm, trăm lần kín kẽ cũng sẽ có một lần sơ hở, cho dù là bản thân hắn cũng không có khả năng không có sơ hở gì

Trong tình huống này, Giáp Nhất nhận định trong trưởng chỉ có một mình Hạ Sơ Thất đang ngủ, thấy khiêng bao tải ra, bên trong là tiếng phụ nữ kêu nức nở thì sẽ lập tức đuổi theo theo phản xạ có điều kiện thổi, sao có thể nghĩ được rằng đó là giả chứ?

“Hạ Đình Đức!”

Triệu Tôn đột nhiên đập bàn, nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ như sát thần giáng lâm

“Từ nay ông và gã ta không đội trời chung!”.

Trần Cảnh vẫn luôn im lặng kinh hãi hỏi: “Ý của điện hạ là?”.

Mắt Triệu Tôn lạnh lẽo như lưỡi dao, “Ngươi nói xem? Gió tuyết lớn như thế, sao Ngột Lương Hãn có thể điều động nhiều người ngựa như thể tới Âm Sơn mà không bị trinh sát phát hiện ra chứ? Rồi sao lại trùng hợp đến mức người của gã trúng bệnh dịch, mà quân ta lại không sao? Rõ ràng là vu oan hãm hại!”

Dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo của hắn xẹt qua mặt mọi người, con người càng tối tăm, “Hạ Đình Đức trả giá bằng việc tự tổn hại quân mình, mục đích là vu hãm ta và Ngột Lương Hãn cấu kết với nhau, cứu Triệu Miên Trạch đang trong tình thể nước sôi lửa bỏng, còn bắt A Thất, chiêu một mũi tên trúng hai con nhạn này thật sự quá thâm

Lão thất phu này lại có thể nhẫn tâm hy sinh tướng sĩ theo mình như thế, lòng dạ độc ác như vậy người thường sao có thể so sánh nổi? Có thể bày trò hay như thế, bổn vương thật sự coi thường gã.”

Triệu Tổn đấm một cú lên mặt bàn, giọng hắn hơi khàn, từng chữ sắc như đao

“Nỗi nhục hôm nay, chắc chắn bổn vương sẽ đòi lại gấp mười!” Trần Cảnh hỏi, “Điện hạ, giờ chúng ta phải làm sao đây?” “Chờ!” Hắn hừ lạnh, “Nểu gã ta đã bắt người thì tất nhiên sẽ có điều kiện trao đổi.” Trời sáng, tuyết đã ngừng rơi, gió vẫn còn thổi làm cho những hạt tuyết tung bay lên

Giờ Mão, trên trời luôn bị mây mù phủ kín chậm rãi xuất hiện một sáng màu, treo ở phía chân trời, quyến rũ như một con phượng hoàng muốn giương cánh bay lên, màu lửa đỏ như màu máu

Trời quang, cao, trong, sáng ngời, bầu trời cao xa, nhưng toàn bộ Âm Sơn đểu chìm trong không khí âm u không thể nào tan được, còn có vẻ bị thương do vô số máu tươi và xác chết mang đến.

Đêm qua, đại doanh của Hạ Đình Đức chiến đấu với “Ngột Lương Hãn”, toàn bộ tướng sĩ bảo vệ đồn trú ở sườn Nam bỏ mạng, mà người trong quân doanh ở Âm Sơn mắc phải “triệu chứng bệnh dịch” lên tới hai, ba vạn, trong đó có vô số người tử vong

Nghe thấy tin này, Nhị Bảo công công đang hầu hạ Triệu Tôn ăn uống, vốn trước giờ ngoài chủ tử nhà mình ra cũng chưa từng quan tâm tới chuyện sống chết của người khác, không nhịn được mà nâng tay áo kêu lên.

“Quá thảm, quả oan.”

“Ta thấy Hạ Đình Đức xử lý thi thể quân lính...” Trần Cảnh là nam nhi thân cao bảy thước, nhưng nghĩ đến những người vô tội chết đi kia, giọng không khỏi cứng đờ, “Bọn chúng đào một cái hồ to trên nền tuyết, cứ thế vùi xuống

Lão thất phu này, vì trả đũa mà bỏ ra đủ vốn gốc, thật sự quá độc ác!”

Lấy sinh mệnh của mấy vạn người để hoàn thành âm mưu, chuyện này không phải người thường có thể làm được

Nhưng người biết được chuyện cũ đều hiểu, huyết án ba năm trước của phủ Ngụy quốc công, những thân nhân có chung dòng máu với Hạ Đình Đức còn chẳng được gã tiếc thương phần nào, sao có thể đi thương hại tính mạng của những tướng sĩ chẳng liên quan gì tới gã chứ? Mọi người đều bàn tán sôi nổi, chỉ có Triệu Tôn ngồi im trên chủ vị, không có động tĩnh

Đêm qua, người ở Âm Sơn không ai ngủ, hắn cũng thế.

Chiến bào trên người chưa thay, mũ quan bằng hắc ngọc, sắc mặt lạnh lùng hơi có phần tái nhợt, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy đẩy khói mù, tơ máu phủ đầy

Người thì vẫn coi như bình tĩnh, toàn thân trước sau vẫn cao ngạo, dường như hắn không lo lắng cho bất kỳ kẻ nào vậy

Nhưng người nào quen thuộc với hắn đều hiểu, hắn đang bên bờ vực dễ nổi điên nhất.

“Báo...” Trong không khí khẩn trương và nôn nóng, bên ngoài doanh lại có người vội vã tiến vào, cuốn theo cả khí lạnh vào phòng, cũng mang đến hy vọng cho mọi người, “Điện hại, Ngụy quốc công sai người tới nói, có quân vụ quan trọng, cần mời điện hạ sang thương lượng.”

Bính Nhất luôn là người mau mồm mau miệng, nói tiếp vào, “Hạ lão cẩu này không biết lại có âm mưu gì đây

Đã tới nước này rồi mà còn dám giả bộ như không có chuyện gì

Trao đổi quân vụ ư? Ta thấy là gã chẳng có ý tốt gì đâu!” Người Triệu Tôn lắc lư, chống tay lên mặt bàn, chậm rãi đứng lên, gạt áo khoác lông cừu dày nặng trên người ra, đôi mắt còn làm người ta thấy lạnh hơn cả gió tuyết bên ngoài

“Cứ đi xem, gã muốn chơi trò gì.”

Mặt hắn không lộ cảm xúc, nhưng giọng nói lại hơi khàn.

“Vâng, điện hạ.” Mọi người đều biết, Triệu Tôn là người chưa bao giờ thật tâm để ý tới chuyện gì

Giờ hắn chỉ để ý một người phụ nữ, thế mà lại vì thế mà bị người năm lần bảy lượt khiêu khích

Nhìn hắn như vậy, những người đi theo hắn lâu nay đều cảm thấy nao nao trong người

Lúc Triệu Tôn đi qua, không chỉ có cha con Hạ thị đang ngồi mà ngay cả Đông Phương Thanh Huyền cũng đang nhàn nhã ngồi trên ghế, áo đỏ tươi sáng, nhìn thì thấy cực kỳ thong dong, sắc mặt trước sau vẫn quyến rũ như hoa

Nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát một chút lại thấy trong con ngươi hơi có ý cười của hắn lại có một phần lạnh lẽo âm u chưa từng có, cũng nổi tơ máu giống hệt Triệu Tôn

“Điện hạ.” Hạ Đình Đức thở dài, “Lão phu tìm ngài và Đại đô đốc tới đây là có một chuyện quan trọng muốn thương nghị” Triệu Tôn khẽ ừm một tiếng, ngồi ở chủ vị, nhìn có vẻ chẳng có gì bận tâm, “Chuyện gì?” Hạ Đình Đức quan sát kĩ vẻ mặt hắn, lại thở dài nói tiếp: “Không dối gì điện hạ, lần này lão phu ngã đau thật

Vì an nguy của giang sơn Đại Yến thì vốn cũng chẳng tính là gì

Chỉ là thời gian nửa chén trà nhỏ trước, lão phu nhận được tin do tướng sĩ ở đồn trú sườn núi phía Nam tới báo, thấy đã sắp cướp lại được đồn trú rồi thì bên Ngột Lương Hãn lại nói với họ là đêm qua bắt được người âu yếm của điện hạ, hiện giờ đang nhốt trong hang ở đồn trú, nếu người của lão phu còn tiến thêm một bước thì sẽ giết người hủy xác...”

Xoa miệng vết thương trên cổ, gã quan sát sắc mặt của Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền, khu một tiếng cực kỳ tiếc hận, “Nếu là người của lão phu thì tất nhiên lão phu sẽ lấy đại cục làm trọng, hy sinh kẻ đó để đổi lấy sự hủy diệt của Ngột Lương Hãn, cũng coi như đó là tạo hóa của bọn chúng

Nhưng chuyện này liên quan tới điện hạ, lão phu không dám tự tiện làm chủ, lúc này mới mời hai vị tới đây để bàn đối sách.”

Dáng vẻ Hạ Đình Đức rất chân thành, nếu không quen với cách làm người của gã thì nhất định sẽ bị bộ dạng vô tội này của gã lừa bịp

Nhưng Triệu Tôn là người phương nào chứ? Hắn cười lạnh lùng, làm như không thèm để ý

“Nếu tin đã truyền cho Ngụy quốc công, vậy Ngụy quốc cổng cứ tự quyết định thôi.” Hạ Đình Đức hơi sửng sốt, ánh sáng lạnh lóe lên trong đáy mắt, dường như không ngờ hắn sẽ vô tình như thế, ngẫm nghĩ một chút, không ngờ gã lại cười hỏi Đông Phương Thanh Huyền, “Đại đô đốc nghĩ sao?” Đông Phương Thanh Huyền cười, mắt phượng yêu dã như lửa, “Ngụy quốc công hỏi buồn cười thật

Người của Tấn vương điện hạ, điện hạ còn không lo, liên quan gì tới bổn tọa chứ?” “Phải phải, là lão phu đường đột.” Hạ Đình Đức cười lên, rồi lại ho khẽ một tiếng, gọi lính liên lạc tiến vào, lạnh lùng phân phó, “Đi, truyền lệnh cho La Bổn Xương, nói với hắn, không cần để ý tới sự sống chết của người bên trong

Trong vòng một canh giờ phải cướp lại được đồn trú ở sườn núi phía Nam cho lão phu.” “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

Người nọ liếc mắt nhìn gã một cái rồi lĩnh mệnh rời đi

Cho dù là Triệu Tôn hay Đông Phương Thanh Huyền thì đều ngồi trên ghế với vẻ thong dong, không hề có ý muốn ngăn cản gã, điều này khiến cho Hạ Đình Đức thấy hơi khó hiểu

Không thể không nói, ở điểm này, Triệu Tôn và Đông Phương rất ăn ý

Người đã rơi vào tay đối phương, nếu càng thể hiện quan tâm thì bảng giá sẽ càng bị nâng lên

Rõ ràng là Hạ Đình Đức đang thử bọn họ, mà kẻ này là một con cáo già xảo quyệt, rốt cuộc giờ Hạ Sơ Thất có ở trong đồn trú tại sườn núi phía Nam hay không không thể nào chắc chắn được, sao bọn họ có thể dễ dàng chui vào bẫy chứ?

Ai thiếu kiên nhẫn, kẻ đó sẽ thua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.