Văn minh Bắc Địch bị Hán hóa vô cùng nghiêm trọng, thành phố A Ba Ca ngoài kiến trúc lểu nỉ truyền thống ra thì toàn là kiến trúc theo kiểu Hán
Trong phòng, huân hương bay thoang thoảng.
Đột nhiên mở bừng mắt, Lý Mạc không biết bản thân mình đang ở nơi nào.
“Nàng tỉnh rồi?”
m thanh quen thuộc lọt vào tai, nàng hơi kinh ngạc
Nàng quay đầu nhìn, thấy nụ cười tươi của nam nhân ở ngay trước mắt, trong lúc thất thần, dường như đã vượt qua trăm sông ngàn núi, vượt qua thời gian thấm thoắt, y vẫn là tiểu hòa thượng trên núi Khung Lung, là Sa Mạc ca ca cùng nàng trường kiểm thiên nhai tìm kiếm cha mẹ, nụ cười vẫn ấm áp như vậy.
“Sao ngươi lại ở đây?” Như tỉnh lại từ một giấc mơ dài, nàng cảm thấy hơi mơ hồ, giật mình nhìn y
Y cúi đầu, cầm tay nàng, ánh mắt lấp lánh như sao sáng.
“Sợ nàng không gánh được nước, tới giúp nàng.”
Hốc mắt Lý Mạc nóng lên, bao nhiêu kỷ niệm xưa cũ ùa về trong não
Y lại cố gắng chống đỡ thân mình bị thương, nâng nàng dậy ngồi dựa vào đầu giường, lấy nước ấm ở bên cạnh đưa tới môi nàng, “Biểu muội nói, nàng tỉnh rồi thì phải uống nhiều nước vào.” Biểu muội? Nhìn y lấy dáng vẻ không phải người ngoài, Lý Mạc không biết nên cười hay khóc, ngơ ngác nhìn y, há miệng nhấp một ngụm nước
Nàng chịu uống nước do y đưa, y nhe răng cười
“Có đói không, có muốn ăn gì không?” Nàng lắc đầu, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482154/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.