Nhưng Kiều phu nhân yêu cầu ta không được nói nửa chữ, ta cũng đồng ý luôn
Giờ ta đưa ngọc bội này cho Cáp Tát Nhĩ và cũng chẳng nói nửa chữ, tất cả đều hợp ý đối bên..
Ha, ta đúng là một thiên tài.”
Giáp Nhất đáp: “Đúng thế, thiên tài.”
Hai kẻ kẻ xướng người họa không coi ai ra gì, Lý Kiểu tức giận đến mức nghiến chặt răng, mặt mũi trắng bệch, chỉ vào gương mặt cười tủm tỉm của Hạ Sơ Thất, sắc mặt khó nhìn tới cực điểm, “Biểu muội, sao muội lại nói không giữ lời chứ?”
Hạ Sơ Thất khó hiểu nhìn nàng ta, đôi mắt như hai hồ nước trong, cực kỳ sáng ngời, nhưng nếu nghiêm túc quan sát thì sẽ phát hiện trong đó toàn là ý xấu xa, “Ta đã nhận lời ngươi là không nói cho y biết, nhưng ta chưa nói là sẽ không đưa đồ cho y mà!” Dứt lời, nàng liền nháy mắt với Giáp Nhất, lập tức công vàng bạc châu báu rời đi.
Lý Kiều tức giận đến run rẩy cả người, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, mất tới nửa ngày cũng không nói được một câu nào
Nàng ta siết chặt nắm tay, sắc mặt càng lúc càng trắng, ở trong gió lạnh trông chẳng khác nào một đóa hoa sắp héo tàn, xiêm y hoa lệ trên người cũng không thể nào che giấu được sự kinh hoàng và sợ hãi của nàng ta, dường như trong thoáng chốc đã già đi mười tuổi.
“Vân Hương.” Nàng ta gọi tiểu nha đầu bên cạnh mình
“Có nô tỳ.” “Ở bếp, ai là người phụ trách nấu thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482150/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.