Chương trước
Chương sau
Lúc nghiêm trọng ấy mà, hắn sẽ lấy dây thừng to như đầu ngón tay trói thiếp lại, hoặc dùng roi ngựa quất đánh, hoặc dùng tàn lửa đốt da, còn có rất nhiều biện pháp cực kỳ tàn khốc khác nữa, thiếp không dám kể hết.” Nói đến đây, nàng liền cầm khăn lụa lên nhẹ lau mắt, dọa cho Văn Giai công chúa sợ đến mức mãi không nói được chuyện gì, trong đầu toàn là hình ảnh máu chảy đầm đìa và gương mặt dữ tợn của Định An hầu, nàng ta run rẩy nói.

“Thật ư?”

“Công chúa..

Tốt nhất là người đừng coi là thật.”

Triệu Như Na cười khổ

Trước kia nàng và y ở bên nhau, đúng là chẳng vui vẻ mấy

Nhưng ít ra tối hôm qua, y yêu thương nàng, cũng không tỏ ra khó chịu như mấy lần trước đây, thế nên nàng nghĩa rằng mình đã trở nên tham lam hon.

“Bổn công chúa..

cáo từ

Ngươi nghỉ ngơi đi, chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt.” Văn Giai công chúa nhìn nàng bằng ánh mắt cổ quái, giọng cũng đã thay đổi

Vốn dĩ nàng ta định tới đây để bới lông tìm vết, lại không ngờ chiến tướng Đại Yến lại là một gã đàn ông ghê tởm như thế, nàng ta chỉ mong lúc này có thể trở về nước Cao Thương ngay lập tức.

Nhìn dáng vẻ vội vã ra về của nàng ta, Triệu Như Na thở phào một hơi nhẹ nhõm

Nói quá như thế với nàng ta, nguyên nhân chỉ có một, Triệu Như Na muốn Văn Giai công chúa sợ y, ít nhất thì khi biết như thế, Văn Giai công chúa cũng sẽ không chủ động dụ dỗ y nữa

Mà nàng, sẽ giống như một người đang giãy giụa, hấp hối, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày ấy

Trạm dịch Phụng Tập Bảo

Trời bên ngoài đang tối dần, ấm trà đặt trên bếp lò trong phòng đang sôi sùng sục

Lan Tử An bình tĩnh ngồi bên bàn, chuyên chú pha trà, không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đây là nước suối mà ta mang từ Tân Đức ở nước Cao Thương về, không biết trà pha xong sẽ có mùi vị gì.” Trước mặt gã có một gã mặc đồ đen, “Lan đại nhân, sao ngài không hỏi ta?” “Hỏi ngươi cái gì?” Thấy người nọ không đáp, Lan Tử An lại móc từ trong ngực ra một cái còi cá chép, cưới hỏi tiếp, “Hỏi cái này ư? Hay là hỏi người vì sao Trần Đại Ngưu đã rời khỏi Phụng Tập Bảo rồi mà còn chưa ra tay à?”

“Vâng...”

Lan Tử An cười khẽ, cắt ngang lời gã ta, “Định An hầu lãnh binh tới Sơn Hải Quan, chẳng phải càng tốt hay sao? Sơn Hải Quan có thiên la địa võng của hoàng thái tôn, chúng ta cần gì phải bận tâm? Đạo làm quan, thường thì không làm gì sẽ tốt hơn, không so đo là tốt nhất

Củ khoai lang nóng, ai cầm kẻ ấy bỏng

Không bằng, chúng ta cùng chờ xem kết quả thế nào?”

Gã chuyển đề tài, giống như không thèm để ý

Người nọ thấy kỳ quái, nhưng cuối cùng cũng không hỏi lại gì, nói vài câu rồi lặng lẽ lui ra

Chờ gã ta đi rồi, sắc mặt Lan Tử An liền trầm xuống, nhìn cái còi cá chép trong tay, mãi không nói gì, cho đến khi rèm được vén lên một lần nữa, một người trông như người hầu tiến vào.

“Công tử, chúng ta cứ để mặc Trần Đại Ngưu lãnh binh rời đi sao?” Lan Tử An liếc mắt, “Không tốt sao? Tọa sơn quan hổ đấu, càng được sống yên ổn.” “Nhưng công tử, an toàn của ngài quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì, chủ công ở trên trời có linh thiêng, sẽ không muốn ngài vì người mà lâm vào nguy hiểm.” Lan Tử An cười, nhưng trong mắt lại xẹt qua vẻ châm chọc, “Ngươi yên tâm đi, trận đánh giữa Triệu Miền Trạch và Triệu Tổn này còn có Đông Phương Thanh Huyền và người Bắc Địch nhúng tay vào, ai thắng ai thua còn chưa biết được

Nếu ta giao mạng mình cho Triệu Miến Trạch, đó mới là ngớ ngẩn.”

“Vâng, công tử suy xét sâu xa.” Người hầu yên lặng khoanh tay đứng ở bên cạnh.

Lan Tử An nhìn lửa cháy lép bép trong lò, hơi thất thần, chỉ cảm thấy ánh lửa biến ảo ra một gương mặt cực kỳ quen thuộc

Gã cười khẽ, “Người phụ nữ ở thôn Lưu Niên năm đó, thật không ngờ ta..

đã coi thường nàng rồi.”

Chuyện trên thế gian này luôn có nhiều biến số

Tình hình lúc trước, ai biết sau này sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa?

Lan Tử An rũ mắt, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại cười nhẹ nhàng

“Sơn Hải Quan bốn phương hỗn loạn, còn chưa đủ náo nhiệt, nếu thêm Cao Thương nữa, ngươi nghĩ sao?”

“Tiểu nhân không rõ ý công tử”

“Văn Giai công chúa là nữ nhi mà vương của nước Cao Thương yêu thương nhất, nếu nàng ta chết ở Phụng Tập Bảo, chết trong nhà Định An hầu..

Ngươi đoán xem liệu Cao Thương có xuất binh hay không? Ngươi đoán xem Trần Đại Ngưu sẽ thế nào, thể cục ở Sơn Hải Quan liệu có biến hóa gì không? Nghĩ một chút đã thấy thật là thú vị rồi.”

Bão tuyết ở Mạc Bắc vẫn chưa kết thúc, nửa canh giờ sau khi Triệu Tôn đi, Hạ Sơ Thất và Lý Mạc liền xuất phát

Nàng và Lý Mạc đều mặc nam trang

Nàng là đại phu, Giáp Nhất và Lý Mạc đóng giả làm tùy tùng của nàng

Theo sự sắp xếp từ trước của Lý Mạc, rời khỏi đại doanh của quân Bắc Phạt không bao lâu bọn họ sẽ thay đổi trang phục của người dân tộc Mông Cổ.

Từ Tích Lâm Quách Lặc đi thẳng hướng Tây sẽ tới A Ba Ca

Nếu không phải do tình hình thời tiết quả tệ thì cưỡi ngựa nửa ngày là sẽ tới nơi

Nhưng vì trên đường đi có tuyết lớn, mặc dù cưỡi ngựa tốt thì hành trình vẫn chậm trễ, ước chừng đến giờ Dậu mới tới được địa giới A Ba Ca.

Hạ Sơ Thất lau bụi tuyết dính trên trán, nhìn cánh đồng tuyết mênh mang trước mặt, trong đầu cũng miên man suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, nàng kêu “á” lên một tiếng, làm cho Lý Mạc và Giáp Nhất cùng quay đầu lại nhìn.

“Sao thể xảy ra chuyện gì vậy?” “Muội quên mất một chuyện lớn rồi.” Nhìn dáng vẻ ảo não của nàng, Lý Mạc nhíu mày

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Hạ Sơ Thất ấp úng một chút, thấy Giáp Nhất không có phản ứng gì liên mặc kệ hắn ta, trong lòng lặng lẽ niệm thật nhiều tiếng “Như Lai Phật tổ, Quan m Bồ Tát, Thái Thượng lão quân, Thượng đế Jesus, ông trời, các ngài là thần Trung Quốc và phương Tây cùng kết hợp, hợp nhất đạo pháp, nhất định phải phù hộ cho Triệu Thập Cửu”, sau đó mới buồn rầu, bày ra vẻ mặt nghiêm túc

“Ta đã quên hỏi hắn có mặc quần lót đỏ không rồi.”

Những lời này tuyệt đối có hiệu quả kinh hồn lúc nửa đêm, Lý Mạc lập tức đờ đẫn, ngay cả Giáp Nhất từ trước đến giờ luôn không bày tỏ cảm xúc cũng ngu người nhìn nàng, giống như đang nhìn một sinh vật gì cực kỳ quỷ dị vậy

Hạ Sơ Thất híp mắt, cười đùa: “Các ngươi không hiểu đúng không? Lần nào Triệu Thập Cửu xuất chinh đều sẽ mặc quần lót màu đỏ

Màu đỏ, có thể tránh ma quỷ, hiểu không hả? Nói nhỏ cho hai người biết nhé, nguyên nhân chủ yếu mà hắn có thể bách chiến bách thắng, không ai địch nổi..

chính là nhờ vào quần lót đỏ.”

“Được rồi, muội câm miệng đi.” Lý Mạc không chịu nổi nữa, trừng mắt với nàng một cái, lại nhìn đường phía trước

Giáp Nhất còn khẽ hừ một tiếng, biểu đạt cảm xúc khinh bỉ

Hạ Sơ Thất nghiêng đầu nhìn, nhìn sống lưng thẳng tắp của hắn ta thì cười hí hí vui vẻ, lại mở miệng hỏi, “Ông chủ Giáp, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không? Tại sao ta thấy người quen thuộc thế nhỉ?” Khóe miệng Giáp Nhất giật giật, nhìn nàng bằng ánh mắt như thấy ma, “Không có.” Hạ Sơ Thất gật gù tỏ vẻ đã hiểu, “Ông chủ Giáp à, động tác vừa rồi của ngươi là khinh thường hành vi của ta sao?” Giáp Nhất từ chối cho ý kiến, không nhìn nàng nữa.

Hạ Sơ Thất sâu sắc nhận ra rằng mình chẳng có tí hấp dẫn nào của phụ nữ cả, thành ra cũng khinh bỉ Lý Mạc thiếu hấp dẫn

Sao hai người chơi với nhau cuối cùng lại thành nữ hán tử, ngay cả Giáp Nhất còn chẳng thèm nhìn tới hai người, thế thì làm phụ nữ còn có ý nghĩa gì chứ? Nghĩ tới đây, đột nhiên nàng nảy ra một ý tưởng, nhe răng cười.

“Này, ông chủ Giáp, ngươi làm ẩn vệ như thể bổng lộc một năm có thiểu không?”

Giáp Nhất nhìn nàng, “Còn nhiều hơn ngươi.”

Khẽ “ồ” một tiếng, Hạ Sơ Thất lại hỏi: “Thể coi như có thể dưỡng già sống tạm rồi

À phải, ngươi có bạn gái không? Chính là có đối tượng không ấy? Có vị hôn thê chưa? Có nàng dâu chưa qua cửa chưa? Có con dâu nuôi từ bé, đính hôn từ trong bụng mẹ không?” Nàng hỏi một chuỗi như thể khiến cho Giáp Nhất không khỏi sửng sốt, “Ngươi hỏi làm gì?”

Hạ Sơ Thất sở mũi, đưa mắt nhìn sang Lý Mạc, cười tủm tỉm nói: “Không làm gì cả, chỉ là ta biết một cô nương, trông xinh đẹp, dáng người tốt, võ công cao thâm, sống trượng nghĩa, có thể nói là anh hùng trong giới nữ lưu, rồng phượng trong loài người

Đương nhiên, nàng ta cũng rất biết kiếm tiền, quan trọng nhất là nàng ta còn chưa đính hôn với ai, nếu người có ý thì ta có thể hợp tác cho hai người với nhau.”

Ý trong lời này quá rõ ràng, Lý Mạc lập tức cứng đờ mặt, nhưng lại vẫn cứ tỏ ra như không có gì, tay ghìm chặt dây cương, coi như không thấy, căn bản không hề quay đầu lại nhìn nàng một mình tự biên tự diễn

Nhưng Giáp Nhất lại đáp, “Cảm ơn, không cần.” Hạ Sơ Thất làm mai mối không thành nên rầu rĩ hỏi, “Tại sao vậy?” Giáp Nhất im lặng, quay đầu nói, “Ta thích ngươi.”

“Á” một tiếng, lần này Hạ Sơ Thất hét thê thảm thật sự.

Sau đó, nàng thấy Lý Mạc hiếm khi cười lên như thế, lại sau đó nữa, nàng thấy Giáp Nhất dường như cũng cười vì lời trêu ghẹo của chính hắn ta, sau đó còn càng tỏ vẻ chán ghét, bổ sung thêm một câu: “Nếu trên đời này còn có ai gian xảo hơn người, vậy thì ngươi cứ làm mai mối cho ta với người đó cũng được.” “Vậy..

ngươi toi đời rồi!”.

Hạ Sơ Thất than thở một câu, cũng không chịu thua miệng lưỡi, “Ta đây gian mà không ác, tinh khôn mà không tàn nhẫn, là nữ tử hiếm thấy trên cõi đời này, ước chừng trong vòng 500 năm tới cũng không có được người thứ hai như ta đâu

Thế thì ông chủ Giáp à, đời này ngươi cứ chuẩn bị mà sống độc thân đi thôi.” Nàng ba hoa tự đề cao mình, rốt cuộc cũng đánh bại được Giáp Nhất

Cuối cùng, trên mặt Lý Mạc cũng xuất hiện nụ cười

Chỉ cần như vậy, Hạ Sơ Thất đã thấy đủ rồi

Khiều khích chính mình, làm người khác vui vẻ, cũng coi như tích đức làm việc thiện

Ba người vui vẻ cười nói, lại đi thêm chừng một canh giờ nữa thì nhìn thấy thành trì A Ba Ca từ xa xa

Ở ngoài thành khoảng chừng một dặm, có mấy người đã tới tiếp ứng bọn họ

Ngoài Dương Tuyết Vũ của Cẩm Cung ra, còn có hai người Bắc Địch đang dắt ngựa, một trong hai người có sắc mặt tiều tụy đó là Lý Kiều.

“Tỷ, biểu muội, rốt cuộc hai người cũng tới rồi.” Lý Kiểu tiếp đón với thái độ không được tự nhiên cho lắm.

“Dẫn đường đi.” Lý Mạc bình thản đáp lại.

Nhưng nhìn chăm chú một chút, Hạ Sơ Thất lại ngẩn ngơ trong gió tuyết

Lúc trước nàng từng hỏi Lý Mạc có cách nào để tiếp nhận Cáp Tát Nhĩ không

Phải biết rằng, hiện tại Đại Yến và Bắc Địch là kẻ thù của nhau, còn đang trong thời gian chiến tranh, đối với người ra vào luôn kiểm tra vô cùng cẩn thận, bọn họ khó mà vào trong A Ba Ca được

Đến tận lúc này, rốt cuộc nàng cũng biết, thì ra tỷ ấy tìm Lý Kiều

Lý Kiều tất nhiên cũng không muốn Cáp Tát Nhĩ chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.