Cũng vào lúc này, cuối cùng y cũng phát hiện, mối quan hệ giữa y và hoàng thái tôn quả thật không xa vời như tưởng tượng. Bây giờ xem ra tình thể rất căng thẳng, nếu Tấn vương thật sự có lòng soán ngôi, muốn đối đầu với Triệu Miên Trạch,y chắc chắn sẽ giúp đỡ, thể thì sẽ đắc tội với hoàng thái tôn, cũng tức là...
“Ai đó?” Khổng Lục bỗng nhiên hô lên.
Ở cái phủ Kiến Châu này, ai nhìn thấy Định An hầu đều chạy mất dép, nhưng trên quan đạo phía trước, một nam tử trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú ngồi trên lưng ngựa, ngang nhiên chạy đến, “hí” một tiếng, ghìm chặt cương ngựa, giơ thứ cầm trong tay lên. “Hầu gia!” Giọng của người kia rất dịu dàng, “Trắc phu nhân có thư gửi cho ngài.”
“Trắc phu nhân?” Trần Đại Ngưu nheo mắt lại, đánh giá Lệ Nương đang ngồi trên lưng ngựa, y cau mày, sắc mặt khó chịu, “Ngươi là ai?”
Lệ Nương cải nam trang nhưng lại không hề nghĩ nhiều, chỉ cười khẽ. “Ta là bằng hữu của trắc phu nhân.”
Trần Đại Ngưu nhìn chằm chằm nàng ta, không nói nhiều, chỉ sai người cầm bức thư trong tay nàng ta tới. Nhưng khi cúi đầu nhìn y không khỏi thấy bực bội. Rõ ràng biết y không biết chữ, rảnh rỗi viết thư làm gì, còn tìm một nam nhân mang đến cho y? Giờ thì cũng không thể kêu thuộc hạ đọc giúp y trước mặt người ta chứ? Thật mất mặt. “Nàng ấy đâu?” Y tùy tiện hỏi Lệ Nương một câu, rút bức thư ra nhìn lướt qua, làm bộ làm tịch cứ như mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482132/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.