“Hay cho câu nghe theo ý trời!” Triệu Tôn nhìn chằm chằm ông ta, hai cánh môi mím chặt, nắm tay siết chặt đến mức lộ rõ gân xanh, hắn bỗng nhiên quát lên, “Cút, cần người để làm gì?”
“Vâng vâng... cút ngay đây.” Lão Tôn cụp đuôi lui xuống đi kê đơn nấu thuốc. Sắc mặt Triệu Tôn nặng nề, hắn nhìn Hạ Sơ Thất, từ từ cởi áo bào ướt nhẹp trên người xuống, bước từng bước đến gần, cúi đầu, cất tiếng nói trầm khàn.
“A Thất, gia xin lỗi nàng.”
Nói ra thì trong khoảng thời gian này hai người thường xuyên thân mật, thậm chí có rất nhiều hành vi mà chỉ có phu thê mới làm với nhau, nhưng họ chưa bao giờ có kinh nghiệm ôm lõa thể, nhất là khi nàng đang ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Với Triệu Thập Cửu mà nói, việc này không khác gì với hành vi hèn hạ của bọn khốn. Nhưng nếu “Thiên Kim Phương” đã từng nhắc đến, và cũng chẳng còn biện pháp nào khác thì hắn bắt buộc phải thử.
Trèo lên giường, hắn và nàng cuộn người trong chăn. Hắn ôm chặt cơ thể lạnh bằng, cứng đờ, không hề có chút độ ấm của nàng, nhìn cánh môi tím tái, hai mắt sưng nhẹ, khuôn mặt tái nhợt không có sức sống của nàng, tuy cả người hắn nóng bừng đổ mồ hôi, nhưng quả tim lại như rơi xuống đáy cốc.
Hắn hơ nóng tay trên lò lửa, từ từ xoa lên mặt, lên người nàng, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, rồi vén mái tóc ướt trên mặt nàng ra, khẽ nói, “Nàng cứ nghỉ ngơi đi, khi tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482127/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.