“Tỷ tỷ... trở về đi... chúng ta là tỷ muội ...”.
Cơ thể Lý Kiều run rẩy không ngừng, giọng nói cũng đang run. Nàng ta sợ Lý Mạc nói ra sự thật, rất sợ, sợ đến mức khi nói chuyện mà có cảm giác như đang cắn trúng đầu lưỡi của mình. “Duy ngã duy muội, thực thị đồng sinh. Tảo tàng tiên tỉ, tư bách thường tình.
Nữ tử hữu hành, thực viên phụ huynh. Cốt nhục chi ân, cố hữu quy ninh.
Hà ngô ly tích, cách thị thiên đình.
Tự ngã bất biến, vu kim nhị linh...”
(Tỷ muội vốn là cùng cha sinh Mất mẹ cũng là chuyện thường tình Con gái lấy chồng xa người thân
Công ơn sinh thành ghi nhớ mãi
Khi chia xa, cách trở nghìn dặm
Lúc gặp lại, đã hai năm chia li...)
Lý Kiều nức nở, rơi nước mắt khẽ đọc bài thơ mà mẫu thân họ đã dạy năm xưa. Lý Mạc đứng im nhìn nàng ta, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, không rõ cảm xúc. Lý Kiều không đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, đôi mắt đỏ bừng ấy chỉ chứa đựng sự cầu xin.
“Hay cho câu ân sinh thành...” Lý Mạc nhìn nàng ta, rồi nhìn y.
Cuối cùng nàng từ từ nhắm mắt lại, xoay người, tay áo tung bay, bóng người lướt nhanh đi. Vứt những nỗi hận thù, đau khổ, lửa giận ra sau đầu. Một người là muội muội duy nhất của nàng, một người nam nhân mà nàng từng yêu, sau này cứ để cho họ đến với nhau đi, xem như nàng tác thành cho họ.
“Mạc Nhi...”
Cáp Tát Nhĩ nửa quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482124/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.