Sa Mạc nắm chặt tay nàng, nói lại những lời từng nói khi gặp nàng năm xưa. Y nói: “Mạc Nhi, giờ đây nàng đã có thể gánh được một thùng nước. Rồi sẽ có một ngày, nàng cũng có thể gánh được mối thù của gia đình.” Nàng nói, “Ta muốn báo thù.” Y nói, “Ta biết”.
Nàng lại nói, “Ta muốn báo thù.”
Y ôm chặt nàng, khuôn mặt xót xa đau đớn, “Ta xin thề, khi ta còn sống ta nhất định sẽ giúp nàng báo thù rửa hận.”
Những ngày tiếp theo họ rời khỏi kinh sư, y đi cùng nàng tìm kiếm cha mẹ, họ đáng lý đã bị chết oan nhưng lại được Hồng Thái Đế ban ân lưu đày đến Tư Nam. Ban ngày họ lên đường, tối đến tìm chỗ nghỉ ngơi, nàng liên tục mơ thấy ác mộng, khi tỉnh dậy nước mắt giàn giụa. Y luôn trông chừng nàng, nhưng suy cho cùng nàng vẫn còn nhỏ, cuối cùng cũng hoàn toàn suy sụp. Có một hôm nàng tỉnh dậy lúc nửa đêm, nhìn ngắm căn phòng trống không, nàng rút kiếm ra, suýt chút nữa đã cứa đứt cổ mình. Y nghe tiếng chạy đến, ôm chặt nàng vào lòng, sợ đến mức quả tim như thắt lại.
Nàng điên cuồng muốn nắm lấy kiểm ngay trước mặt y, cuối cùng, nổi cơn thịnh nộ, giữ chặt lấy người nàng, dưới đôi mắt trừng to kia, dưới ánh nhìn chăm chăm ấy, y hôn lên môi nàng. Y nói, “Trên đời này không còn ai để nàng lưu luyến nữa ư?” Nước mắt của nàng tuôn rơi, không nói nên lời.
Nàng không nói với y, có thể nàng đã có vấn đề về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482122/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.