Chương trước
Chương sau
Hắn ta nói rất mạnh mẽ đanh thép, Triệu Tôn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta đầy cổ quái.

“Ngươi có thể ư?”.

“ẶC”, Nguyên tiểu công gia chợt nghĩ đến khuôn mặt của Sở Thất thì thấy hơi lúng túng, liền sờ sổ mũi, than thở, “Cũng phải, nếu là kiểu phụ nữ khác thì còn được, muốn đánh muốn chém chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng đổi lại thành biểu muội của cháu, như thể chỉ sẽ chữa lợn lành thành lợn què. Muội ấy quả thật không phải phụ nữ bình thường. Thiên Lộc, không giấu gì thúc, những ngày qua ở Khai Bình, cháu và muội ấy ngày nào cũng ở chung với nhau, không đi tìm nữ tử nào khác, việc này khiến cháu nghi ngờ có phải cháu cũng động lòng với muội ấy rồi không...” “Ngươi chết rồi!”

Giọng nói trầm thấp lười nhác của Triệu Tôn vọng vào tai, Nguyên tiểu công gia giật mình, trừng hắn, “Không phải chứ? Thiên Lộc, cháu chỉ nói chơi thôi mà, có phải cướp nữ nhân của thúc thật đâu, có cần tàn nhẫn thể không?” Triệu Tôn lạnh lùng nhấc tay lên, không phải cầm cờ, mà chỉ uống một ngụm trà nóng rồi chỉ vào bàn cờ. “Đánh xong rồi, về tìm phụ nữ Bắc Địch của ngươi đi.” Nguyên tiểu công gia cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện, nhân lúc hắn ta phân tâm, Triệu Tôn đã tiêu diệt hắn ta. Miệng hắn ta hơi há ra, sững sờ trong chốc lát, tặng cho Triệu Tôn một nụ cười cực kỳ để tiện, “Thiên Lộc, thúc để tiện quá! Dùng cách kia thắng cháu.” “Không như thế thì không thể thắng được ngươi.” Nguyên tiểu công gia nghẹn họng, tuy không phục nhưng không thể không thừa nhận, về vấn đề phụ nữ hắn ta có thể vượt trội hơn một bậc, nhưng về chơi cờ, hắn ta thật sự không chơi lại Triệu Tôn.

“Được được được, thúc lợi hại, tiểu gia cháu về ôm tiểu nương tử đây.”

Triệu Tốn xua tay với hắn ta, không nói gì, ngón tay quét qua bàn cờ đã đánh xong, từng quân cờ trở lại vào trong hộp rồi bắt đầu thong thả chơi cờ một mình. Nhìn bóng dáng cô đơn kia, Nguyễn Hữu chợt cảm thấy chỗ nào đó trong lòng xót xa khó chịu như thể bị một vật nhọn cắt xẻo.

“Người ấy đau, huynh cũng đau, người ấy tổn thương, huynh cũng tổn thương. Đây chính là tình yêu.” Lời Hạ Sơ Thất nói vào hôm đó bất ngờ hiện lên trong đầu, Nguyên tiểu công gia trợn to hai mắt.

Tiểu rồi tiêu rồi! Chẳng lẽ người hắn ta yêu từ trước giờ lại là... Thiên Lộc?

Con tim Nguyên tiểu công gia như ngừng đập, kinh hoàng nhìn về phía Triệu Tôn, rồi không khỏi nghĩ đến lời đồn trong kinh sư lúc trước, rằng khí khái nam nhi trên người Triệu Tôn luôn có thể khiến những nam tử khác phát hiện hóa ra người mình luôn thích lại là nam nhân. Hắn ta càng nghĩ càng thấy sợ hãi, không dám nhìn Triệu Tôn thêm nữa mà vọt nhanh ra khỏi cửa thư phòng như thể thấy ma, đầu cũng không dám ngẩng lên. Hắn quyết định tối nay phải tìm hai tiểu nương tử cố gắng luyện tập, uốn nắn lại “tình yêu”. “A Thất... nàng thắng rồi!” Trong thư phòng, một mình Triệu Tôn chơi cờ một lúc, rồi đẩy bàn cờ ra, thở dài. “Không chơi nữa.” Tự nói xong, hắn đứng dậy mở cửa thư phòng. Sau đó, hắn nhìn thấy Hạ Sơ Thất đang ngủ say giấc trên ghế.

Cơ thể thoáng khựng lại, hắn xoay sang nhìn Trịnh Nhị Bảo đang cầm phất trần đứng cực kỳ nghiêm chỉnh, đạp cậu ta một cái, khẽ quát mắng, “Trịnh Nhị Bảo, ngươi to gan nhỉ?” “Chủ tử... nô tài chỉ... chỉ là...” “Câm miệng!” Triệu Tồn khẽ mắng một câu, sải bước đi qua đó. “Vâng! Câm thì câm.” Trịnh Nhị Bảo xoa chỗ bị đá đau, tủi thân chu môi, “Hèn gì kẻ làm chuyện xấu trong truyện đều là thái giám. Quả nhiên... là thế.”

Cậu ta không vào bẩm báo, thậm chí cũng không lấy một chiếc áo khoác nào cho Sở Thất là do tác nàng ta, cũng vì đòi công bằng cho chủ tử nhà cậu ta nên mới cố ý để nàng ta ngồi đó chịu lạnh. Giờ đây ăn phải một cước đầy uất ức, nhưng nghĩ đến điểm tốt lúc trước của Sở Thất, cậu ta cũng cảm thấy áy náy. Thời tiết lạnh thế này, trong phòng không đốt lửa, để nàng ta thiếp đi thế này, nếu bị cảm lạnh, kết quả người khó chịu chẳng phải vẫn là chủ tử nhà cậu ta ư? Chủ tử khó chịu, thì người chịu tội chẳng phải là mình à?

“Ôi! Đồ ngu!” Cậu ta tát vào mặt mình. Triệu Tôn không đánh thức Hạ Sơ Thất, hắn cầm lấy áo khoác da chồn do Trịnh Nhị Bảo ân cần mang đến, nhẹ nhàng đắp lên người nàng, sau đó bế nàng vào trong phòng. Nếu lúc trước trong lòng hắn vẫn còn hơi khó chịu, thì giờ đây nhìn nàng mệt mỏi co rút người lại như một chú chó con, lửa giận dù lớn thế nào cũng đều tan biến hết. Huống gì, hắn không phải không biết, khi ấy Đông Phương Thanh Huyền trọng thương, nếu nàng mà không ngó ngàng tới thì còn là Sở Thất ư?

Triệu Tôn không phải kiểu đàn ông chỉ vì một chuyện hoặc một câu nói mà phủ nhận mặt tốt của người nào đó. Đã quen với cuộc sống hành quân gập ghềnh bấp bênh, trong vấn đề nam nữ, hắn sẽ không tùy tiện cãi vã đôi co gay gắt với đối phương. Hắn lại thích thể này hơn, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đợi đến một ngày không còn chiến tranh, không còn giết chóc, cuộc sống yên ổn, nàng vẫn ngủ yên bên cạnh hắn, con cháu đầy đàn, cho dù ngoài cửa sổ tuyết bay đầy trời hay mặt trời chói chang thì họ vẫn sống yên bình, nhàn hạ, chỉ như thế mà thôi.

Hạ Sơ Thất ngủ rất say, nhưng cũng không say đến mức bị người khác bể lên mà vẫn không hay biết gì. Nàng giật mình, mở một mắt, thoáng nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Tôn thì liền mỉm cười, một tia sáng vui sướng lóe lên trong mắt, sau đó hai tay ôm lấy hắn, nhắm mắt lại, không nói gì mà cứ ngủ thiếp đi đầy yên tâm.

Đây là sự ỷ lại của nàng.

“A Thất...?”

Nàng không trả lời, dường như thấy lạnh mà rúc vào lòng hắn. Triệu Tốn nhìn “người đẹp đang say giấc” đang nằm trong lòng, trên mặt nào đó nào xanh, đủ loại màu sắc, khóe môi hơi co giật, kề trán xuống, khẽ hôn lên, hai cánh tay siết chặt, vết thương trên cổ tay dường như không còn đau nữa. Hạ Sơ Thất tỉnh dậy lúc nửa đêm.

Lúc trước quả thật quá mệt, được Triệu Tôn đặt trong ổ chăn nên nàng ngủ rất say, thậm chí còn cất tiếng ngáy khe khẽ. Nhưng đến nửa đêm, nàng mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy Triệu Tôn nhìn nàng một cách rất lạnh lùng, hắn tức giận xoay người đi, nàng gọi thể nào hắn cũng không nghe thấy, cánh tay hắn còn đang ôm một người phụ nữ... một người phụ nữ có bóng dáng quen thuộc. Nàng tỉnh dậy theo phản xạ, “Triệu Thập Cửu!” Nàng nghe thấy giọng nói run rẩy của mình, mở mắt ra, mồ hôi chảy đầy đầu, trong phòng tối đen như mực, nhưng giây phút tiếp theo, nàng rơi vào một cái ôm ấm áp, lòng bàn tay của hắn đặt trên lưng, nàng gối đầu lên cánh tay của hắn.

“Mơ thấy ác mộng ư?”

“Triệu Thập Cửu?” Nàng khẽ gọi hắn, nhưng suy nghĩ lại, chẳng lẽ người phụ nữ có bóng dáng quen thuộc trong mưa kia chính là nàng? Nàng buồn cười xoa đầu, hắn lại đứng dậy chấm nền, nhìn nàng đầy lo lắng.

Nàng nhìn hắn, mọi bất an trong lòng xua tan đi hết, ngáp một cái, ôm lấy eo hắn, “Ta mơ thấy chàng giận ta, không để ý đến ta nữa. Triệu Thập Cửu, hôm nay ta đi đến chỗ Đông Phương Thanh Huyền, có phải chàng giận rồi không?”

“Không.” Hắn phủ nhận.

“Biết ngay là chàng không nhỏ nhen như thế mà.”

Hắn vươn tay ra sau gáy ôm lấy nàng, kéo nàng vào lòng, thỉnh thoảng vỗ về, nhưng lại không nói gì. Lúc nãy Hạ Sơ Thất đã ngủ một giấc, nửa đêm tỉnh dậy tỉnh táo hơn nhiều. Nàng nằm trên người hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn mờ, bỗng nhiên cau mày lại: “Sắc mặt chàng không được tốt lắm, có phải thấy không khỏe chỗ nào không?” Triệu Tôn mỉm cười, vuốt tóc nàng, “Chỉ thấy mệt quá thôi.” “Ồ, ta lại đánh thức chàng rồi.” Hạ Sơ Thất thấy hơi áy náy.

Hắn cười khẽ, ngón tay dừng trên cổ, chạm vào làn da của nàng, gãi nhẹ. Hiếm khi Hạ Sơ Thất mới thấy tỉnh tình hắn như trẻ con như thế, nàng rụt cổ lại, cả người nổi hết da gà, cười khanh khách, lăn đến ôm eo hắn, dán mặt vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia, cảm thấy vô cùng yên tâm.

“Triệu Thập Cửu, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ta không có cơ hội hỏi chàng, đội đặc nhiệm Gai Đỏ của ta còn lại bao nhiêu người vậy?”

Nàng đột nhiên thốt ra cái tên mới đã làm khó Triệu Tôn. Đợi đến khi nàng giải thích đội đặc nhiệm Gai Đỏ là gì, hắn mới hiểu ra, sau đó nói với nàng về thống kê sau trận chiến.

Đội quân tinh nhuệ hai ngàn người, tổn thất phân nửa, trừ những người bị thương đi thì còn lại khoảng tám trăm. So với chiến dịch ở Đại Ninh và Kiến Bình, quận Đại Yến thương vong cực thấp, sự hy sinh của họ cực kỳ có ý nghĩa. Nhưng trong lòng Hạ Sơ Thất vẫn thấy khó chịu, những người đó đều do chính tay nàng chọn ra, họ cùng nàng lẻn vào Kiến Bình khi đêm xuống, cùng cắm đuốc, giăng bẫy ngựa, cùng hò hét, cùng chạy trốn, họ yểm hộ nàng, vận mệnh của họ do chính tay nàng đứng ra đạo diễn, nhưng họ chết rồi, nàng vẫn còn sống.

Suy cho cùng nàng vẫn là một người phụ nữ.

Lòng dạ có cứng đến đâu, cũng chỉ là một người phụ nữ. Lồng ngực Triệu Tôn ướt đẫm, hắn thở dài, nâng mặt nàng lên.

“Sao lại khóc rồi?”

Hạ Sơ Thất cười trong im lặng, “Ta không khóc, chỉ là trong lòng thấy kỳ cục, khó chịu ghê lắm.” “Vậy mà kêu không khóc ư?”

“Cái này gọi là mừng rơi nước mắt, họ xứng đáng được tự hào.” “Gắng cậy mạnh!” Triệu Tôn an ủi, vỗ lưng nàng, “Gia hiểu tâm tư của nàng.” Nói đến đây, hắn khựng lại, đột nhiên giơ tay lên, xòe lòng bàn tay ra. Nàng thấy trên đó ngoại trừ vết chai mỏng ra thì vẫn còn những đường vân tay phân bố không đều, nàng nhìn hắn đầy thắc mắc, thì lại nghe hắn khẽ nói, “Số người chết bởi bàn tay này... nhiều không kể xiết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.