Ngày hôm đó hai người giận hờn nhau ở cửa ải Lư Long, Triệu Tôn rời đi nửa canh giờ, ngoại trừ binh tướng canh giữ quân trại ra thì đại quận Bắc phạt cũng xuất phát lên đường. Bắt đầu từ lúc xuất phát, Triệu Tôn bận bù đầu bù cổ, nàng không thể vẫn còn quan tâm đến chuyện tình cảm trong thời điểm này được, càng không thể truy hỏi hắn có tức giận hay không.
Hắn quá bận, bận đến nỗi không có thời gian để ý đến nàng. Trong lòng nàng có rất nhiều thắc mắc, nhưng đối diện với hắn trong lúc như thế, ngoại trừ mỉm cười lẳng lặng bầu bạn ra thì không làm được gì nữa. Mãi đến khi qua Tết trung thu, lập đông cũng qua nốt, tuyết bắt đầu rơi trên mảnh đất phương Bắc, thời gian trôi qua đến mồng tám tháng mười năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm.
Quân Đại Yến đóng quân ở một nơi tên là Đại Doanh Tử nằm bên ngoài thành Đại Ninh.
Từ mồng một tháng tám dấy binh đến mồng tám tháng mười là hai tháng trôi qua. Nghe nói Triệu Tôn vẫn còn trong lều chủ soái, nhưng tối đến trong doanh trại không có hành động gì. Hạ Sơ Thất lúc này bỗng trở nên thông minh hơn. Nàng xoa tay, không màng tới nhiệt độ lúc bấy giờ mà nhanh chóng tìm nước nóng gội đầu, thoải mái lau người, sấy gần khô mái tóc ướt nhem rồi chạy ra ngoài lều.
Là “thị vệ thân cận” của Triệu Tổn nên nàng có một chiếc lều trại nhỏ riêng của mình. Bởi vì nàng là con gái, Triệu Tôn cũng cho nàng nhiều điều kiện thuận tiện. Điều không dễ dàng nhất là trong điều kiện gian khổ như thế này, Triệu Tôn vẫn chuẩn bị than củi cho nàng. Hành quân bên ngoài, những thứ này đều là vật xa xỉ, bình thường không nỡ dùng đến. Cũng chỉ có khi tắm xong hong khô người, tiện thể sấy khô tóc. “Tiểu Tề đi đâu đấy?” Ra khỏi cửa thì gặp phải Nguyên tiểu công gia. Khi có mặt người khác, hắn ta cũng ngầm thừa nhận thân phận trong doanh trại quân nhu của nàng, cũng gọi nàng là “Tiểu Tề”. Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn ta, chỉ về phía lều của Triệu Tôn, “Vẫn còn ở bên trong?” “Đúng vậy.” Nguyễn Hữu gật đầu, ghé đến gần nàng nói nhỏ, “Gần đây hai người là lạ nhỉ?” “Cái gì mà lạ?” Hạ Sơ Thất trừng mắt. “Cái gì cũng lạ hết.” Nguyên tiểu công gia híp mắt, phân tích rất chuyên nghiệp, “Gần đây tiểu gia vẫn đang nghiên cứu tình yêu mà muội nói, chẳng phải muội nói cốt gì nhục gì đó sao? Ta thấy hai người ngoài mặt thì vẫn ổn, nhưng không còn thân mật như lúc trước nữa, chắc chắn đã xảy ra vấn đề rồi, đúng không?”
“Ai nói với huynh đó? Nói bậy!” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn ta, chép miệng, “Bọn ta đây là bước vào phần công phá hệ thống phòng ngự trong cuộc chiến tình yêu trường kỳ. Giống như chúng ta hành quân vậy, giữa đường chắc chắn sẽ gặp phải một vài trận không dễ đánh. Ví dụ như Cáp Tát Nhĩ tử thủ thành Đại Ninh, chỉ cần công phá được sau này đường sẽ bằng phẳng thôi.”
“Không đúng!” Nguyễn Hữu lắc đầu, “Tình yêu không phải là một con đường bằng phẳng. Nó phải nhấp nhô gập ghềnh, mưa gió bão táp, bùn lầy... nhưng cuối cùng đều sẽ quy về dục vọng xác thịt. Giống như ta với muội, hì hì, biểu muội, ta càng nghiên cứu thì càng phát hiện, biểu ca ta phải lòng muội rồi.” Hạ Sơ Thất không kiềm chế được, mặt mày hơi co giật, “Nam thanh niên văn nghệ, huynh nhanh chóng trở về tiếp tục nghiên cứu tình yêu, còn ta phải đi thực hành tình yêu. Hai chúng ta phân công hợp tác, không làm phiền nhau, xin huynh đừng dùng lý luận tình yêu tà ác của mình làm ô nhiễm linh hồn bé bỏng thần thánh của ta, bái bai!”
Nói xong nàng chạy vọt đi như bị ma đuổi, sau lưng vọng lại tiếng gào thét không phục của Nguyên tiểu công gia. “Này! Ta vẫn chưa nói xong mà!” Triệu Tôn ngồi một mình trong lều. Vài ngọn nến chiếu sáng khắp lều nhưng lại không có chậu than, với cái thời tiết thế này, lại còn vào buổi tối, bóng dáng cổ đơn của hắn càng trong cổ đơn hơn. Hạ Sơ Thất dùng trước cửa lều.
Nàng làm giống như Trinh Nhị Bảo, pha trà cho hắn, đặt trên bàn trước mặt hắn, yên lặng không lên tiếng. Hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ có điều đầu chân mày nhíu chặt, một tay xoa huyệt thái dương, nhìn bức địa đồ to trải ra trước mặt, dường như đang rơi vào trong mạch suy nghĩ. Hạ Sơ Thất hít sâu, điều chỉnh lại trạng thái, lẳng lặng đi ra sau lưng hắn, xoa hai tay nóng lên, kéo cánh tay đang chống lấy huyệt thái dương ra, sau đó đặt lên, xoa bóp nhẹ nhàng. Cơ thể hắn hơi cứng đờ nhưng không xoay đầu lại. “Nàng đến rồi à?” “Ừ.” Nàng dùng sức vừa phải tiến hành mát xa đầu cho hắn. Vì để không làm phiền đến hắn, nàng không nói gì, chỉ yên lặng quan sát sắc mặt nặng nề của hắn. “Mau về ngủ đi.” Triệu Tôn nói nhỏ.
“Ta ở lại với chàng.” Chân mày hắn nhíu chặt hơn, “Không cần.”. Hạ Sơ Thất đứng yên lặng sau lưng hắn, hơi xoắn xuýt. Đổi lại ngày thường, nếu hắn nói chuyện lạnh nhạt như thế thì nàng sẽ đánh hắn cho xem, nhưng nghĩ đến tính cách của hắn vốn đã lầm lì, nếu nàng còn giận dỗi hắn thì hai người sẽ tiêu tùng mất thôi. Do dự trong chốc lát, nàng mềm giọng xuống. “Lâu rồi không nói chuyện nghiêm túc với chàng, hôm nay chàng có thời gian không?”
Triệu Tôn nghiêng đầu, “Trời tối rồi, lạnh. Mau đi ngủ, ta ngồi thêm một lúc nữa.”
Hạ Sơ Thất không để ý đến “sự đuổi khéo” của hắn, cũng không cau có vẻ lạnh lùng của hắn, nàng cười híp mắt, thậm chí còn tháo tóc hắn ra, lấy ngón tay làm lược, mát xa nhẹ nhàng trên đầu hắn, khẽ quở trách như đang đối xử với đứa con đang giận dỗi của nhà mình, “Đau đầu còn ráng nhịn, chàng xem mình là người sắt thật à? Cũng không chịu gọi ta.” Hắn không từ chối hành động lấy lòng của nàng, khẽ “Ừ” một tiếng, đáp, “Nghĩ tới lúc này chắc nàng đã ngủ rồi, không muốn làm phiền nàng.”
“Câu này xa lạ quá nhé. Triệu Thập Cửu, chàng cứ phải nói chuyện như thế với ta à? Thật sự muốn phân rõ giới tuyến với ta đúng không?” Hai tay ấn nhẹ lên đầu hắn, nàng nói xong câu nói nửa oán trách nửa chỉ trích, hắn lại thở dài một hơi, “Không phải. A Thất, đi ngủ đi, muộn rồi.”
Da đầu Hạ Sơ Thất tê dại, cảm giác đau đầu không thôi.
Nàng là một người cởi mở biết bao nhiêu? Không hiểu vì sao lại cứ gặp phải một tên đàn ông “lầm lì” thế này. Chuyện khác còn dễ nói, nhưng về mặt tình cảm, Triệu Thập Cửu đúng là một quả hạch đào, không đánh hắn không chịu mở miệng. Một người phụ nữ muốn bước vào tim hắn thật sự còn khó hơn đánh chiếm thành trì. Kiềm chế lại lời mắng chửi sắp vọt ra khỏi miệng, nàng bất chấp mặt mũi, cắn răng, cố ý tỏ ra tủi thân, nói nhỏ: “Thiếp muốn ngủ với chàng. Triệu Thập Cửu, lâu rồi thiếp chưa được ngủ chung với chàng, cảm thấy rất nhớ nhung.”
Nói xong một câu sến súa. Nàng không biết Triệu Tôn có thấy buồn nôn không chú nàng thấy buồn nôn rồi đó, cảm thấy cả người không được ổn cho lắm, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh ba xu dở tệ, còn nàng chính là nữ phụ kinh tởm. Ấn đường của Triệu Tôn giật mạnh, không xoay đầu lại những giọng nói lại mềm mại hơn không ít. “Đợi chiếm được Đại Ninh, ta sẽ bầu bạn với nàng.” Trong lòng Hạ Sơ Thất cảm thấy ngọt ngào, thầm nói, quả nhiên phải lấy nhu chế cương. Triệu Thập Cửu à Triệu Thập Cửu, chàng cũng biết chàng lạnh nhạt ta rồi ư? Trong lòng có một vạn câu oán trách, nhưng trên miệng lại không hề nói như thế, vừa xoa đầu cho hắn vừa nghiêng mặt, hỏi một cách bất chấp mặt mũi: “Triệu Thập Cửu, chàng yêu thiếp đến chết rồi đúng không?”
“...” Người nào đó hình như bị hóa đá. “Trả lời đi!” Nàng đẩy hắn. Câu này... có nghĩa là sao?” Hình như hắn đang run rẩy.
Hạ Sơ Thất mím môi, thật ra cũng thấy hơi ngại ngùng. Nhưng vị gia đây là một tên lầm lì, hắn lầm lì lâu như vậy rồi, nếu như nàng không mặt dày chủ động giảng hòa, chỉ e cả đời này hắn không bỏ được tính sĩ diện của mình. Sự kiêu ngạo của hắn khiến nàng căm ghét nhưng lại cảm thấy thật đáng yêu. Nàng nghĩ hắn nhất định đã nghe thấy lời Đông Phương Thanh Huyền nói rồi, trong lòng tức tối, nhưng hắn bận rộn nhiều chuyện, lại không muốn cãi nhau với nàng nên mới ngồi muộn phiền ở đây.
Nghĩ ngợi một lúc, nàng cúi đầu xuống, ghé vào tai hắn, “Nếu gia không yêu thiếp đến chết, thì sao lại để tâm mấy câu nói kia của Đông Phương Thanh Huyền lâu như thế? Không để tâm tức là không tức giận, tức giận tức là để tâm, mức độ tức giận càng cao, chứng minh càng để tâm nhiều. Thế nên thiếp cho rằng gia chắc chắn là yêu thiếp đến chết luôn ấy.”
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia cứng đờ hóa đá. Hắn thở dài, hình như đã chịu thua, kéo tay nàng tới xoay đầu nhìn nàng, “Ngoài nàng ra, gia thật sự không thể nghĩ ra có nữ tử nào không biết xấu hổ, nói được những lời này như nàng.”
“Tất nhiên, gia đã từng nói trên đời có đầy mỹ nhân nhưng Sở Thất thì chỉ có một.” Đôi mắt nàng lóe lên vẻ xảo quyệt, liếc nhìn nhắn, mang theo một chút xíu đắc ý, sau đó bất ngờ hôn lên môi hắn, cười tươi như hoa rồi nói, “Tóm lại ta cứ mặt dày cho rằng, gia tức như thế là vì yêu ta đến mức không kiểm soát được nên mới biển giảm dậy sóng như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tận, lại như nước sông Hoàng Hà tràn lan, không thể ngăn cản...”
Triệu Tôn giơ tay lên xoa trán, hình như thấy đau đầu hơn, “A Thất...” “Ta vẫn còn chưa nói xong, đừng có ngắt lời. Trừ phi chàng không tức giận nữa, nếu không thì tức là yêu ta say đắm...” Thấy một tràng văn chương lý luận sắp tuôn ra, Triệu Tôn quả thật không thể kiềm chế được nữa, quần ống tay áo lên đè nàng ngồi lên đùi mình. “Bà cố của ta, đầu gia rất đau.”
“Hả? Thật hả?” Nàng nhanh chóng nâng mặt hắn lên quan sát tỉ mỉ. “Ừ.” Hắn rất bất lực, “Bị nàng tụng gây nên đó.” (*) Người thiện như nước: Nguyên gốc là thượng thiện nhược thủy, một câu thành ngữ của Lão Tử, ý chỉ người có đức tính thiện như nước, nước giúp đỡ đem lại lợi ích cho vạn vật mà không tranh giành với vạn vật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]