Ngày hôm đó hai người giận hờn nhau ở cửa ải Lư Long, Triệu Tôn rời đi nửa canh giờ, ngoại trừ binh tướng canh giữ quân trại ra thì đại quận Bắc phạt cũng xuất phát lên đường. Bắt đầu từ lúc xuất phát, Triệu Tôn bận bù đầu bù cổ, nàng không thể vẫn còn quan tâm đến chuyện tình cảm trong thời điểm này được, càng không thể truy hỏi hắn có tức giận hay không.
Hắn quá bận, bận đến nỗi không có thời gian để ý đến nàng. Trong lòng nàng có rất nhiều thắc mắc, nhưng đối diện với hắn trong lúc như thế, ngoại trừ mỉm cười lẳng lặng bầu bạn ra thì không làm được gì nữa. Mãi đến khi qua Tết trung thu, lập đông cũng qua nốt, tuyết bắt đầu rơi trên mảnh đất phương Bắc, thời gian trôi qua đến mồng tám tháng mười năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm.
Quân Đại Yến đóng quân ở một nơi tên là Đại Doanh Tử nằm bên ngoài thành Đại Ninh.
Từ mồng một tháng tám dấy binh đến mồng tám tháng mười là hai tháng trôi qua. Nghe nói Triệu Tôn vẫn còn trong lều chủ soái, nhưng tối đến trong doanh trại không có hành động gì. Hạ Sơ Thất lúc này bỗng trở nên thông minh hơn. Nàng xoa tay, không màng tới nhiệt độ lúc bấy giờ mà nhanh chóng tìm nước nóng gội đầu, thoải mái lau người, sấy gần khô mái tóc ướt nhem rồi chạy ra ngoài lều.
Là “thị vệ thân cận” của Triệu Tổn nên nàng có một chiếc lều trại nhỏ riêng của mình. Bởi vì nàng là con gái, Triệu Tôn cũng cho nàng nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482099/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.