Hạ Sơ Thất cười ha ha, “Đùa thôi đùa thôi! Theo cách hiểu của ta, tình yêu là sự dung hòa về thể xác và linh hồn của hai người. Tình bạn có thể trộn lẫn nhiều thứ, nhưng tình yêu thì không thể. Trong Kinh Thánh có nói, nữ nhân được tạo ra từ xương sườn của nam nhân, vì thế tình yêu đối với nam nữ, nữ nhân đối với nam nhân, nam nhân đối với nữ nhân, chính là cốt nhục của đối phương. Đợi đến một ngày biểu ca huynh cũng quen một nữ nhân, nàng ấy đau huynh cũng đau, nàng ấy buồn huynh cũng buồn, vậy thì nàng ấy chính là bến cuối tình yêu của huynh rồi.”
“Kinh Thánh là kinh gì?” Nguyễn Hữu nhìn nàng đầy khó hiểu.
“À, cũng na ná như Kinh Phật.” Hạ Sơ Thất giải thích qua loa. “Muội viết à? Sao tiểu gia chưa nghe thấy bao giờ?” Hề hề, chuyện vặt vãnh đó mà...”
***
Hai ngày sau.
Hạ Sơ Thất đi theo một đội quân mang theo vũ khí hạng nặng vượt sông Loan, rất nhanh là có thể đến cửa ải Lư Long. Hôm nay Nguyên tiểu công gia có tâm trạng tốt, cưỡi ngựa dùng sáo ngọc thổi bài “Túy Ngư Xướng Vãn” suốt một đường, ý nhạc sâu sắc, tiêu sái phong lưu, tiếng sáo trải dài theo ánh nắng chiều vụn vỡ, khiến tâm trạng của đội quân sáng sủa hơn không ít.
Mùa này phương Bắc đã sắp vào thu, ánh nắng chiều tà vẫn ấm áp, nhưng gió sáng và tối lại se lạnh. Hạ Sơ Thất siết chặt quần áo trên người, nhìn về phía Nguyễn Hữu đang thổi sáo, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482096/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.