Còn có một lời khác, mong ngài hãy suy nghĩ. Có chí lớn thì tội gì phải đầm mình trong bùn lầy? Trận này dù có thắng hay thua thì ngài cũng sẽ gặp họa lớn. Nếu ngài có ý muốn vượt Long Môn, ta dám không theo hay sao?
Sa Mạc --- kính thư.”
(*) Thai giám: một cách mở đầu thư của người xưa
Cáp Tát Nhĩ không phải tùy tùng của chính mình tới lấy ngọc bội mà lại nhờ một lão nông người địa phương mang thư đến, cũng không sử dụng tên thật mà dùng tên giả “Sa Mạc” hắn từng dùng ở Đại Yến, điều này khiến Hạ Sơ Thất đột nhiên nghĩ tới một câu mà chiêm Sắc từng nói --- người mà gương mặt có đường nét rõ ràng thì luôn có chỉ số thông minh cao.
Nàng hỏi, “Gia, thật sự phải trả lại ngọc bội này sao?” Triệu Tôn nghiêng mắt, “A Thất tiếc bạc à?” Hạ Sơ Thất bẹp miệng, “Ta tham tiền như thế à?” Triệu Tôn ném cho nàng ánh mắt ý bảo “nàng có”, thấy nàng bực bội dụng cả lông mày lên, lại nhìn nàng trấn an một chút rồi mới lấy ngọc bội giao cho thị vệ, nói thời gian “trả người”, cuối cùng mới nhìn sang Nguyễn Hữu.
“Thiếu Hồng, canh ba đêm nay, người chịu trách nhiệm đưa người tới miếu Dược Vương.”
“Nhưng mà, Thiên Lộc..” Nguyễn Hữu nhăn mày, tràn đầy băn khoăn. Dùng ánh mắt để ngăn lại lời hắn ta sắp nói, giọng Triệu Tôn rất nghiêm nghị.
“Không cần phải nói, ta biết. Đi làm đi.”
Bầu trời ở cửa ải Lư Long đã sáng rồi, đây là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482090/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.