“Vâng!” Văn thư Châu Văn Trách nhận lệnh, nhanh chóng lùi xuống.
Triệu Tôn khoác chiến giáp, nhìn về phía trước, đôi con ngươi như nhuộm màu máu tươi. Trước mặt hắn, đội quân Đại Yến đã chiếm lĩnh cửa ải Lư Long, giống như ngọn thủy triều cuồn cuộn vẫn đang tiếp tục xô về phương Bắc. Đao thương loảng xoảng, chiến mã hô vang, áo giáp leng keng... Thấy người nằm phơi khắp cửa ải Lư Long, ai là ai, không thể phân biệt được.
Đúng vào lúc này, trong thiên quân vạn mã, có vài người cưỡi ngựa chạy như bay đến. Đi đầu là một cô nương Bắc Địch, người vẫn còn chưa đến gần, nhưng giọng đã hét lên trước. “Đừng giết! Là ta...”.
Sau lưng nàng ánh lửa chữa tắt, khói bốc cuồn cuộn, bóng dáng của nàng trông cực kỳ bé nhỏ giữa một rừng nam nhân. “Điện hạ, là công chúa Bắc Địch, giết ả ta...”. Một nhóm binh tốt Đại Yến nhào lên, Triệu Tôn lập tức quát một tiếng. “Không được giết!” Binh sĩ Đại Yến cầm đao trong tay dừng bước, họ trơ mắt ra nhìn một người một ngựa kia lao về phía Triệu Tôn. Khăn che mặt trên đầu nàng bay phấp phới, để lộ ra một góc da mặt trắng ngần, có vẻ là một cô nương khá xinh đẹp.
Càng ngày càng đến gần, nàng càng ngày càng đến gần hơn. Sau đó nàng nhảy xuống ngựa, chạy về hướng Triệu Tôn.
“Điện hạ...” Có người hô lên. “Điện hạ cẩn thận, ả ta là công chúa Bắc Địch...” Có người hét lên. Triệu Tôn mím môi đầy lạnh lùng, không đứng ra giải thích, càng không thể công khai thân phận của nàng giữa đám đông, nhìn bóng dáng ấy chạy đến, yết hầu của hắn di chuyển lên xuống, bay ngay xuống ngựa, giơ hai tay ra giữa biển người nhốn nháo, đón lấy vóc dáng bé nhỏ kia một cách vững vàng. Sau đó hắn ôm chặt lấy nàng trong tiếng bàn luận và suy đoán của mọi người.
“Triệu Thập Cửu, ta nhớ chàng chết mất!” Hạ Sơ Thất nhào vào lòng hắn, hai tay ôm chặt phần áo giáp cứng chắc ở vùng eo của hắn, nàng nhắm mắt lại, con tim đang nhảy nhót điên cuồng.
A Thất, nàng quá không nghe lời!” Hắn siết chặt hai tay, rồi từ từ kéo nàng ra, cúi đầu mắng nàng. Nàng chớp mắt, nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, hơi thở quen thuộc, con người quen thuộc, nỗi nhớ nhung gần hai tháng trời hóa thành thủy triều dâng trào trong tim, điều gì cũng không kịp nói, nàng đột nhiên ôm lấy cổ hắn, nhón chân lên, gặm cằm của hắn. Nàng vốn định hôn hắn nhưng với không tới.
Trên cằm, nàng gặm được một miếng mồ hôi chứa đầy mùi đàn ông. Không hôn được hắn, nàng thấy hơi thất vọng, đôi mắt tối xuống.
Hắn bỗng nhiên ôm chặt nàng, cúi đầu xuống, ngậm chặt môi nàng. Giữa đất trời, tiếng chém giết biến mất, cũng không còn quân đội Đại Yến đang xử lý tàn cuộc nữa. Chỉ có hai người họ đang ôm chặt nhau, nụ hôn cứ ngỡ mất đi có lại này đến rất quyết liệt cũng rất say đắm, ngọn lửa nồng cháy không kiềm chế được bỏ vào trong tim, khống chế ý thức, cũng quên đi xung quanh đang có mười lăm vạn đại quân đang nhìn chằm chằm. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, cứ ngỡ như một giấc chiêm bao, hai người đều đang say trong giấc mơ, điên cuồng một cách im hơi lặng tiếng.
“Triệu Thập Cửu, chàng còn đuổi ta đi nữa không?”
“Không đuổi nữa.” “Thật ư? Tốt quá... Hắn ôm chặt nàng, “Từ nay về sau, nơi nào có ta, nơi ấy cũng có nàng.”
“Ahaha, thật ư? Nói lời giữ lời!” Trong một tràng cười vui vẻ, Hạ Sơ Thất ôm chặt hắn, vừa đấm vừa đánh. Cơ thể cao lớn của hắn bao trùm lấy nàng, giống như đang ôm một đứa bé, trong sự giao thoa của ánh mắt giao hòa của hơi thở, giữa đất trời chỉ còn lại họ.
Bốn phía tĩnh lặng.
Không phải chiến trường, không phải khói lửa, chỉ có trăm hoa đang đua nở. Hắn hôn nàng, trong mắt nàng, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có bờ môi nóng bỏng của hắn. “Ổi!” Trên thực tế, bốn phía ồn ào nhốn nháo, rất nhiều người đang thở không ra hơi.
“Công chúa Bắc Địch và... Tấn vương điện hạ?” “Chẳng lẽ trận lửa lớn lúc nãy là do công chúa Bắc Địch gây ra?” Không ít người đang suy đoán, Đông Phương Thanh Huyền thân là giám quân xuất chính theo quân đội trong đám người nhìn hai người đang ôm chặt nhau giữa thiên quân vạn mã, lại nhìn cửa ải Lư Long bị đốt cháy suốt nửa ngày trời, y lẳng lặng xoay đầu ngựa.
Cửa ải Lư Long là một nơi tốt, dễ thủ khó công, có thể công cũng có thể thủ. Chỉ là hiện tại, Bắc Địch rút lui khỏi Lư Long, quân Đại Yến cũng dành chính ngôn thuận tiếp quản nơi cứ điểm quan trọng này. Khi trời tối, các tướng sĩ được phái đi truy kích Cáp Tát Nhĩ trở về, họ đuổi theo hơn năm mươi dặm, nhưng Cáp Tát Nhĩ đã dẫn theo quân chủ lực rút lui trấn thủ Đại Ninh.
Cáp Tát Nhĩ là một tướng lĩnh xuất sắc. Vẻ thất thường” của chiến mã trong trận quyết chiến hôm nay, Triệu Tổn và Đông Phương Thanh Huyền đều có thể nhìn ra, huống hồ gì là y? Vì thế vào lúc ban đầu khi giao tranh với quân Đại Yến, y liền biết đã trúng phải chiếu của kẻ khác, bắt đầu sắp xếp quân chủ lực rút lui. Cho nên số tử sĩ trấn thủ cửa ải Lư Long lúc đó chỉ có hơn một vạn người, quân chủ lực trên căn bản đều được rút lui an toàn. Hiện tại Bắc Địch vẫn khống chế khu vực phía Bắc bao gồm toàn bộ lãnh thổ lưu vực sông Liêu, giằng co với Đại Yến, thế lực cũng không thể xem thường. Có thể nói, Đại Yến muốn tiêu diệt hoàn toàn Bắc Địch, đó là chuyện không thể, ít ra không thể thực hiện được trong một khoảng thời gian ngắn. Thống trị một khu vực thì dễ, muốn thống trị một dân tộc đầu phải chuyện dễ?
***
“Đánh trận hao tài tốn của, vì sao không thể giữ hòa bình chứ?” Hạ Sơ Thất uống rượu, hỏi nhỏ. Lúc này, vầng trăng sáng tỏ treo cao cao trên bầu trời đen kịt, nàng ngồi trên ngọn đá bằng trên đỉnh núi cửa ải Lư Long. Bầu trời đầy sao chiếu rọi xuống khuôn mặt, nàng dựa người vào cơ thể thẳng tắp rắn rỏi của Triệu Tôn. Hắn vẫn chưa cởi khối giáp xuống, nhưng đã bớt đi vẻ rét buốt của ban ngày.
Trên dốc núi yên tĩnh, tiếng gió vi vu.
Có vài vò rượu đặt trên tảng đá, tỏa ra mùi rượu thơm nồng nặc. Sau hai tháng chia xa, hai người xếp bằng ngồi dựa vào nhau trên đỉnh núi cửa ải Lư Long, vừa uống rượu vừa trò chuyện, nhìn ngắm từng đốm lửa đang nhảy nhót trong cửa ải Lư Long.
Nàng hỏi xong, một lúc lâu sau Triệu Tôn mới trả lời, “Với bệ hạ mà nói, hòa tức là bại.”
Hạ Sơ Thất sửng sốt, “Hòa và bại là hai khái niệm đấy nhé.”
“Với bệ hạ là một khái niệm.”
“Cũng đúng, đối với một người cứng đầu bảo thủ, ngông cuồng tự đại, không xem ai ra gì mà nói, những chuyện có ích lợi dân như đàm phán hòa bình, quả thật cũng là một kiểu chịu thua.” Nàng uống không ít rượu, lá gan cũng to lên, dùng liên tiếp vài từ nghĩa xấu để bình luận lão hoàng đế đang ở nơi kinh sư xa xôi. Nàng vốn cho rằng Triệu Tôn sẽ có ý kiến, nhưng hắn lại không nói gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu không hợp chủ đề.
“Cục diện thiên hạ, tan tan hợp hợp, chính là như thế.” Hạ Sơ Thất “ha” một tiếng, liếc nhìn hắn, nói đùa, “Tan lâu ắt hợp, hợp lâu ắt tan? Đại gia, nhìn không ra người cũng có quan điểm trí tuệ của Gia Cát Lượng đấy? Nói này, người đang muốn cướp biển hiệu Ngọa Hổ Tiểu Gia Cát của
ta à?”
Triệu Tôn nhìn nàng, ngửa cổ uống một ngụm rượu to, nhìn hàng đuốc như long xà đang bay trong tay binh sĩ tuần tra trong cửa ải Lư Long, trên khuôn mặt sáng tối mập mờ, thấp thoáng nở nụ cười, “Lần đầu gặp nàng, nàng nói mình là hậu nhân của Gia Cát Khổng Lượng. Ôi, một nữ tử hay nói năng linh tinh.”
Hạ Sơ Thất cười hì hì, cùng với hắn một cái, bỗng nhiên cảm thấy hình như hai người quen biết cũng lâu rồi. “Khi đó chàng đã biết ta nói năng linh tinh à?”
“Tất nhiên.”
“Vì sao không bác bỏ?”
“Không đáng.”
“Phụt”, Hạ Sơ Thất phun rượu ra ngoài. Nàng tức tối trừng mắt nhìn hắn, “Chàng không thể nói câu nào xuôi tại được ư? Ví dụ như lần đầu chàng gặp ta, thì đã bị chinh phục bởi vẻ ngoài xinh đẹp và trí tuệ hơn người của ta, vừa gặp đã yêu, gặp lại thì một lòng một dạ, cảm giác như được sao hồng loan chiểu, có phúc ba đời đó?”
“Khụ khụ khụ!” Lần này đến phiên Triệu Tôn bị sặc. Ho khan một tràng dài, dưới ánh mắt muốn ăn thịt người của Hạ sơ Thất, hắn thở dài, nhìn nàng đầy nghiêm túc, “A Thất, tuy gia rất muốn chừa lại một chút lòng tự trọng cho nàng. Nhưng nàng tự nhìn lại mình xem, một nữ tử đột nhiên ngoi lên từ dưới sông, da đen sì, miệng phun đầy phân... Trừ phi gia bị đui, lại còn vừa gặp đã yêu nữa chứ, chưa lấy mạng nàng là đã may lắm rồi.”
“Triệu! Thập! Cửu!” Hạ Sơ Thất gào lên từng chữ, nàng nghe thấy tiếng rằng mình đang nghiên ken két vào nhau, “Gì mà đen sì, miệng phun đầy phân hả? Đệch! Chàng đả kích ta như thể có hợp lý không? Vậy mà ta còn vượt ngàn dặm xa xôi từ Nam ra Bắc để tìm chàng, vậy mà ta lại không sợ nguy hiểm trà trộn vào quân doanh địch, ta có dễ dàng không? Nếm bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu mệt nhọc, bao nhiêu lần suýt mất đi tính mạng? Khó khăn lắm mới gặp được chàng, b, chàng còn chê bai ta nữa.”
Lời oán trách được thốt ra hết từ miệng của nàng, nửa đùa nửa thật, Triệu Tôn mím chặt môi, đặt vò rượu xuống, ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng nàng, “A Thất chịu khổ rồi. Chuyện ở nhà trọ Kể Châu, gia nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích.”
Hạ Sơ Thất hừ hừ, trợn trắng mắng, “Xem như chàng biết điều.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]