Triệu Tổn nghiêm túc nhìn một đống sa bàn ở trước mặt, gương mặt lạnh tanh không hề có biểu cảm gì. Bên cạnh hắn là mấy phó tướng, tham tướng, bao gồm cả Nguyễn Hữu, tất cả đều đứng yên lặng tại chỗ. Một hồi lâu, một tham tướng họ Lưu không nhịn được liền thấp giọng nhắc nhở một câu. “Điện hạ, người của Trần tướng quân vẫn còn đang ở bên ngoài trướng chờ lệnh.”
Tầm mắt Triệu Tôn dừng trên sa bàn, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, thêm vào đó là bụi đất hỗn độn dính trên khôi giáp, ở dưới ánh đèn càng tản ra một thứ ánh sáng thanh lãnh và kỳ bí. Hắn nhíu mày tự hỏi trong chốc lát rồi mới day trán phân phó: “Nói với Định An hầu, hợp quân ở Khai Bình, chuẩn bị vượt sông Loan, quyết chiến Đại Ninh.”
“Rõ!”
Lính liên lạc tuân lệnh, nhanh chóng lui xuống.
Lưu tham tướng thở phào một hơi nhẹ nhõm, thuận miệng cười nói: “Chúng ta đánh Đảo Kinh Vũ ở Kể Châu chẳng tốn tí sức nào, chẳng khác nào bóp một khối đậu hũ ấy. Ngược lại trận đánh ở Khai Bình giữa Định An hầu với Cáp Tát Nhĩ thì vô cùng hung hiểm, mười vạn người đấu mười lăm vạn người, bên kia còn toàn là kỵ binh... Không thể không nói, Định An Hầu am hiểu đánh công kiên, một trận thật tuyệt vời.”
Có người nói đầu tiên thì sau đó sẽ có người tiếp, “Đúng thế, đánh trận này xong, Định An hầu trở thành danh tướng số một của Đại Yến mà không cần bàn cãi gì?
Vài người bàn tán sôi nổi, Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482071/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.