Nàng biết, Triệu Thập Cửu là một người bảo thủ. Nếu nàng không chủ động một chút, hắn thật sự có thể cho nàng đợi vài năm. Nhưng vài năm, lâu biết bao nhiêu? Vài năm đã đủ để nàng xuyên không vô số lần. Lỡ đầu nàng lại xuyên ngược trở về thì sao? Lỡ đầu khi hắn xuất chỉnh lại đi ra bờ sông câu cá, câu được một cô nương cá tính khác, rồi ăn mất hẳn, thì sau này làm gì còn chuyện của nàng nữa? Triệu Thập Cửu là một người khăng khăng giữ nguyên quan điểm, một khi đã phát sinh quan hệ với nàng, chắc chắn sẽ đứng ra chịu trách nhiệm. Vì thế, nàng phải thu phục hắn trước rồi tính.
“Triệu Tôn, chàng nói gì đi chứ! Câm rồi à?” Nàng đẩy hắn.
“Nói gì?” Thấy hắn giả ngốc, nàng tức giận không nơi trút, “Chàng đừng gặm nữa, cổ ta ngứa chết mất... nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta, chỉ có một cơ hội thôi, chàng tuyệt đối đừng bỏ lỡ.” “A Thất để ý đến gia như thế à?” Nàng hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo, nhưng vẫn vùi đầu vào cổ nàng.
“Không phải để ý, mà là thích chàng, vừa lòng chưa?”
Nàng đã vứt hết tiết tháo ra đi rồi, nhưng hắn lại chỉ than một tiếng, nâng mặt nàng lên, “Đại gia trở về. Nàng ở nhà ăn nhiều thêm một chút, nuôi mình trắng mập hơn mới tốt.” Vành mắt nàng đỏ bừng, nhào tới cắn hắn, “Chỉ được cái mơ tưởng! Dựa vào gì chứ?”
Triệu Tôn ôm chặt nàng, để mặc cho nàng cắn nàng đá, hắn vẫn im lặng không giải thích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482058/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.