Gừng càng già càng cay, nhưng sao Triệu Miên Trạch chịu thừa nhận cơ chứ? “Cháu chỉ là nhớ hoàng tổ mẫu, nếu hoàng tổ mẫu ghét bỏ cháu, vậy thì về sau cháu không đến nữa là được.”
Trương hoàng hậu còn có thể nói cái gì? Sau khi thở dài, bà ta chỉ an ủi, “Tôn nhi à, đại trượng phu có việc nên làm và có việc không nên làm, những cô nương khác cháu để ý ai cũng được, chỉ trừ có thể tử của lão Thập Cửu là cháu không thể động tới, nhớ cho kĩ nghe chưa?” Một câu “thế tử của lão Thập Cửu” khiến cho trái tim của Triệu Miên Trạch bị tổn thương. Trong chớp mắt, hắn muốn nói cho Trương hoàng hậu rằng, nữ nhân kia không phải là thế tử của Thập Cửu hoàng thúc, mà là thế tử của hắn. Nhưng hắn biết rằng không thể, chí ít... trước mắt là không thể.
Thực ra, hắn cũng không muốn mỗi ngày đều đến cung Khôn Ninh, nhưng hắn không kiềm chế được chân của mình. Sống trên đời hai mươi mốt năm, hắn chưa bao giờ động tâm với bất cứ ai như thế. Không cần làm gì, chỉ cần ngắm nàng làm việc, nhìn nàng tươi cười rạng rỡ sau khi châm cứu cho Trương hoàng hậu, nhìn nàng cau mày kê thuốc, nhìn nàng tuy là quận chúa nhưng không câu nệ tiểu tiết cãi nhau ầm ĩ với các cung nữ, nhìn nàng đắc ý khi không để ý đến thể diện lừa tiền người khác, nhìn ánh mắt của nàng lướt qua mặt mình nhưng chưa từng chịu dừng lại phút nào, hắn liền cảm thấy mê muội.
Mỗi một giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482048/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.