“Được rồi được rồi, cha à, cha không cần nói nữa.” Nguyên tiểu công gia ngắt lời ông ta, “Hôm nay trời đẹp thế này, trở mặt gì mà trở mặt? Không thể nói cái gì tốt đẹp chút được ư? Nếu cha rảnh rỗi quá thì mau về hậu viện ôm ty thiếp đi.”
“Có đứa con nào nói chuyện với cha mình như thế không?” Nguyên Hồng Trù trừng mắt nhìn hắn ta, cau mày lại, “Thằng nhóc nhà mi, ngày mai ta đi xin bệ hạ ban hôn sự cho con, để tránh việc con cả ngày không làm ra cái tích sự gì!
Hạ Sơ Thất vừa vào cửa thì nghe được câu này, nàng vui vẻ hỏi: “Sắp định thân cho ca con à?”
Thấy nữ nhi đến, mặt mày của Nguyễn Hồng Trù thả lỏng ra, mỉm cười, lại nhìn Nguyễn Hữu với dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép, “Kiểu người như nó, có cô nương nhà nào dám gả chứ?”
Hạ Sơ Thất khẽ cười, liếc nhìn Nguyên Hữu, “Nghe thấy chưa? Huynh đó, học hỏi cho chúng ta nhiều một chút, nhìn trong hậu viện kìa, bao nhiêu tỳ thiếp giành giật nhau...” Đây là kiểu biểu dương gì? Mặt Nguyên Hồng Trù đỏ bừng, Nguyễn Hữu thì lại “phụt” một tiếng, cười không ngừng nghỉ, “Quốc công gia, cha nghe thấy chưa? Cô nương của cha đã nói như thế rồi, nhi tử của cha không đổ oan cho cha chứ? Đi đi, đừng lo lắng vớ vẩn nữa, mau ra hậu viện ốm tỳ thiếp đi.” “Các con...” Ngón tay của Nguyên Hồng Trù chỉ lướt qua mặt hắn ta, lại chỉ vào Hạ Sơ Thất, ông ta lắc đầu, các biệt Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482043/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.