“Được rồi được rồi, cha à, cha không cần nói nữa.” Nguyên tiểu công gia ngắt lời ông ta, “Hôm nay trời đẹp thế này, trở mặt gì mà trở mặt? Không thể nói cái gì tốt đẹp chút được ư? Nếu cha rảnh rỗi quá thì mau về hậu viện ôm ty thiếp đi.”
“Có đứa con nào nói chuyện với cha mình như thế không?” Nguyên Hồng Trù trừng mắt nhìn hắn ta, cau mày lại, “Thằng nhóc nhà mi, ngày mai ta đi xin bệ hạ ban hôn sự cho con, để tránh việc con cả ngày không làm ra cái tích sự gì!
Hạ Sơ Thất vừa vào cửa thì nghe được câu này, nàng vui vẻ hỏi: “Sắp định thân cho ca con à?”
Thấy nữ nhi đến, mặt mày của Nguyễn Hồng Trù thả lỏng ra, mỉm cười, lại nhìn Nguyễn Hữu với dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép, “Kiểu người như nó, có cô nương nhà nào dám gả chứ?”
Hạ Sơ Thất khẽ cười, liếc nhìn Nguyên Hữu, “Nghe thấy chưa? Huynh đó, học hỏi cho chúng ta nhiều một chút, nhìn trong hậu viện kìa, bao nhiêu tỳ thiếp giành giật nhau...” Đây là kiểu biểu dương gì? Mặt Nguyên Hồng Trù đỏ bừng, Nguyễn Hữu thì lại “phụt” một tiếng, cười không ngừng nghỉ, “Quốc công gia, cha nghe thấy chưa? Cô nương của cha đã nói như thế rồi, nhi tử của cha không đổ oan cho cha chứ? Đi đi, đừng lo lắng vớ vẩn nữa, mau ra hậu viện ốm tỳ thiếp đi.” “Các con...” Ngón tay của Nguyên Hồng Trù chỉ lướt qua mặt hắn ta, lại chỉ vào Hạ Sơ Thất, ông ta lắc đầu, các biệt Triệu Tôn, đi thẳng ra cửa quẹo trái, chắp tay sau lưng đi về phía lầu ty thiếp ở hậu viện. Hạ Sơ Thất cắn môi nhịn cười, còn chưa kịp nói gì thì Triệu Tôn đã nháy mắt với nàng.
Mục đích hắn đến hôm nay, là dẫn Hạ Sơ Thất ra khỏi phủ.
Hôm nay là ngày lễ nghỉ, cũng là ngày đầu tiên sau tết Thanh Minh, mọi người đều nhàn rỗi. Nghe nói sắp được đi chơi, Hạ Sơ Thất vui vẻ thay bộ đồ hầu nam, theo hắn lên xe ngựa, cười tít mắt hỏi: “Gia, chúng ta đi đâu vậy?” “Đi hội chùa.” Triệu Tôn đáp. Thời đại này không có gì nhiều, chỉ có lễ tết là nhiều, hơn nữa các lễ tết đểu long trọng hơn so với hậu thế, một tuần trước tết Thanh Minh, từ hoàng để đến bách tính đều bắt đầu bận rộn bái tổ tổ tiên. Hiện tại tết Thanh Minh đã qua, bái tổ đã xong, nhưng ngày tết vẫn chưa hết, hôm nay có hội chùa ở cầu Sư Tử, những người ở xung quanh đều sẽ đến tham gia góp vui. Hạ Sơ Thất thích thú, vén rèm nhìn khung cảnh đường phố náo nhiệt, rồi khoác lấy cánh tay của hắn, cười hỏi: “Đi hội lớn à? Hèn gì lại náo nhiệt như vậy. Nhưng mà ta nói gia này, ngài bỗng dưng lại tỏ ra ân cần, rốt cuộc là vì gì đây?” Triệu Tôn dở khóc dở cười, “A Thất hy vọng gia là trộm hay là gian tặc?” “Đồ lưu manh!” Hạ Sơ Thất biết hắn sợ nàng ở trong phủ sẽ thấy ngột ngạt, nên mới tìm thời gian dẫn nàng ra ngoài dạo chơi, trong lòng vui nhưng cũng không quên nũng nịu. Xoay đầu trừng mắt với hắn, nàng dựa người trên cửa sổ xe ngựa, nhìn dòng người qua lại không ngừng bên ngoài, không để ý đến hắn nữa. Nhưng rõ ràng Thập Cửu gia không phải là kiểu người dễ bị lừa như vậy, nàng vừa dựa người vào thì eo đã bị siết chặt, khi hoàn hồn trở lại thì người đã bị kéo vào lòng của hắn. Trên đỉnh đầu, giọng nói trầm thấp của hắn hơi khàn khàn.
“Những ngày qua, A Thất có nhớ gia không?”
“Dẹp đi, chàng nói mà không thấy ngại à?” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, sờ cằm, sờ mặt, rồi sờ cổ hắn, cuối cùng tay đáp trên vai hắn, nghĩ đến việc mấy ngày trời hắn không đến tìm nàng, bèn dùng tay đẩy, vẻ mặt không vui, nói: “Ta bạn! Không có thời gian nhớ đến chàng.”
Cái dáng vẻ kia, bản thân nàng cũng cảm thấy buồn nôn nữa là. Lời trong lòng của nàng như sau: Hạ Sơ Thất à Hạ Sơ Thất, mày còn biết xấu hổ nữa hay không, mày chẳng phải là vì muốn người ta dỗ dành mày đấy sao? Một giọng nói khác cất lên, cứ không biết xấu hổ mà muốn hắn dỗ dành đấy. Nội tâm nàng giao chiến mất một lúc lâu, nhưng tên kia vẫn nhìn nàng mà chẳng hề có động tĩnh gì. Rất rõ ràng, hắn không hiểu phong tình. Hạ Sơ Thất trợn mắt lên, “Nhìn ta làm gì? Đáng ghét!” Triệu Tôn thở dài, ôm chặt lấy nàng, nói rất nghiêm túc, “Đừng giận gia, dù sao ta và nàng vẫn chưa phải là phu thê chính thống, nếu cả ngày gia đều đến phủ Thành quốc công thì không được hay cho lắm, ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.” Hạ Sơ Thất hơi sửng sốt, “phụt” một tiếng, bật cười.
Thanh danh, nàng cần thanh danh gì chứ?
Người ta yêu đương mong muốn cả ngày ở chung với nhau còn không được, vị gia này thì hay rồi, lo trước lo sau, nếu hôm nay không phải là hội chùa thì chắc chắn hắn cũng sẽ không tới đâu nhỉ? Thật là... nên nói hắn thành thật hay nói hắn ngốc đây?
Nàng chớp mắt, không chiều theo ý hắn.
Không, phải nói là nàng cổ ý trêu đùa hắn...
“Gia à, thanh danh của ta đã không còn từ lâu rồi mà nhỉ? Chàng đã ngủ với ta rồi, ta còn lại gì chứ? Chẳng lẽ chàng muốn quyt nợ? Cái gì gọi là không phải phụ thể chính thống? Thế nào mới gọi là chính thống? Bắt buộc phải bái đường vào động phòng mới gọi là chính thống à? Chàng đã từng bỏ qua giường sưởi của ta, cái đó không phải thì phải gọi là gì đây? Thông gian hay vụng trộm?”
Cô nương này nói chuyện hư hỏng thật, tốc độ cực kỳ nhanh, cực kỳ cay nghiệt, nếu là thiên kim khuê nữ bình thường, đánh chết họ cũng không dám nói ra. Cho dù Triệu Tôn đã quen với cách làm người của nàng, nhưng vẫn phải ngớ người ra, cả cái khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của hắn không kiềm chế được mà hiện lên nét áy náy. “Là gia không tốt, không kiềm chế được. Sau này... sẽ không thế nữa.” Hạ Sơ Thất khẽ “hở” một tiếng, rất muốn phun vào mặt hắn. Đầu óc tên này bị gì đây? Sao nàng có thể không biết ngượng mà nói “sau này chàng có thể trèo nhiều hơn” chứ?
Nàng tức đến mức không tìm được chỗ trút giận, đẩy hắn một cái thật mạnh, ngồi qua một bên, xoay người gác đầu lên cửa xe, nhưng tên kia chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn dán tới, ôm chặt lấy nàng từ sau lưng, còn vuốt lưng nàng dỗ dành, “Đừng tức giận nữa, khó khăn lắm mới gặp nhau, dựa vào lòng gia này.”
Hắn nói rất nghiêm túc, Hạ Sơ Thất lại mềm lòng. Cũng phải, trước ngày đại hôn vốn đã khó gặp mặt, cho dù gặp rồi cũng không thể có khung cảnh yêu đương “thoải mái” được. Còn nàng lại thích thân mật với hắn. Nàng ôm ngược lại eo hắn, gác cằm lên vai hắn.
“Vậy chàng nói đi, có nhớ ta không?”
“Nhớ.” Hắn trả lời rất thành thật. Tất nhiên, thành thật là chỉ lời nói, chứ tay chân lại không được thành thật lắm. Hạ Sơ Thất buồn cười, nhéo hắn một cái, “Lúc nãy có ai nói gì ấy nhỉ? Nói là sau này sẽ không làm ảnh hưởng đến thanh danh của ta nữa. Ta nói gia này, tay của gia đang đặt ở đâu vậy?”
Triệu Tôn cúi đầu hôn lên trán nàng, để mặc cho nàng bóp nhéo, con đường hành quân không hề có dấu hiệu ngừng lại, giọng điệu càng thản nhiên đứng đắn hơn, “Gia phải xem thử lương thực dự trữ của hài tử. Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, gia phải kiểm tra xong trước đã...”
Gò má của Hạ Sơ Thất đỏ bừng, nhéo mạnh bàn tay đang luồn vào trong y phục của nàng. “Đồ háo sắc chỉ biết nói không biết làm! Nói một đằng làm một nẻo!”
Nàng mắng, nhưng hắn đang trong cơn thích thú thì làm gì còn quan tâm được nhiều đến thế, cứ như muốn vò nát nàng vậy, giọng nói càng ngày càng trầm khàn, “Trước đây gia nghe huynh đệ trong quân doanh nói, vợ mà ra tay độc ác thì con đàn cháu đống. A Thất nàng nhéo mạnh vào, nhéo một cái thì phải sinh cho gia một đứa con...”
“Chàng xem ta là heo à? Sinh con là phải sinh cả bầy?” Triệu Thập Cửu rất nghiêm túc, “A Thất của gia sao lại là heo được?” Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, “Xem như chàng có lương tâm.” Khóe môi Triệu Tôn cong lên, “Vóc dáng của nàng, sao có thể so với heo được?”
Hạ Sơ Thất vừa buồn cười vừa tức giận, dùng đầu đụng vào người hắn. “Triệu Thập Cửu, ông đây liều mạng với chàng.” “Nha đầu đanh đá!” Hạ Sơ Thất cười nói đùa giỡn với hắn xong liền trở nên ngoan ngoãn, vùi vào lòng hắn, giống hệt chú mèo biết nghe lời, để mặc cho lòng bàn tay nóng hổi của hắn vuốt ve lưng nàng. Nàng nghĩ: Con người lúc sống phải biết quý trong thời gian. Nhất là khoảng thời gian ở bên nhau tươi đẹp thế này, lãng phí thì đáng tiếc biết bao!
Hội chùa ở cầu Sư Tử rất náo nhiệt.
Hạ Sơ Thất giống hệt như một tên tùy tùng nhỏ, đi theo sau Triệu Tôn một bước chân mà nhìn đông ngó tây, cùng chen vào đoàn người chật như nêm cối với hắn, nụ cười luôn treo trên khóe môi, cảm thấy ngày tháng chân chất ở dân gian này thật sự rất thú vị.
Trên hội chùa người đến người đi, tiếng chiêng trống, tiếng kèn bầu vang bên tai không dứt, các tiết mục truyền thống của đủ loại ngành nghề mới mẻ đa dạng phong phú. Trên đường nào là đi cà kheo, múa rồng, múa sư tử đôi, mua sư tử đơn, ảo thuật... còn có trà lâu, tửu quán, vải vóc, trang sức, nhiều vô số kể. Một cái đầu rồng ngẩng lên cao, người múa rối kia có dáng người rất khỏe mạnh, ánh mắt của nàng cứ chuyển động liên tục theo đầu rồng. Chuyển động một hồi, ánh mắt nàng khựng lại, trong một ô cửa sổ của trà lâu đối diện, nàng nhìn thấy Lan Đần đang ló đầu ra ngoài. Nàng giật mình, xoay đầu lại kéo Triệu Tôn, chen qua dòng người đông nghẹt đi đến phía bên kia đường.
Nàng “lộp cộp” chạy lên lầu hai. Nơi này toàn là các gian như nhau, nhưng không hề nhìn thấy ai khác, chỉ có mỗi Lan Đần chống hai tay lên cửa sổ, ló đầu ra nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài. Nàng đi đến, khẽ họ một tiếng, hỏi nhỏ: “Lan Đần, sao huynh lại ở đây?”
Lan Đẩn xoay đầu lại, hắn nhìn thấy nàng, cảm thấy rất bất ngờ, “Thảo Nhi...” vừa hô lên một tiếng, hình như hắn vừa nghĩ ra điều gì đó, lại “suýt”, xua tay, “Thảo Nhi, ta không sao, muội đi xuống dưới chơi đi.” Hạ Sơ Thất cảm thấy kỳ lạ.
Ngày thường tên này nhìn thấy nàng là sẽ quấn lấy không tha, sao hôm nay lại đuổi nàng đi chứ?
Sự việc khác thường tất có trá! Nàng và Triệu Tổn nhìn nhau, không những không đi, mà còn cười híp mắt ngoắc tay kêu hắn đi tới, đợi hắn đến gần rồi, nàng mới níu lấy hắn, hỏi nhỏ: “Huynh đến đây với ai vậy? Nô tỳ của huynh đâu? Đang giấu ai trong phòng đấy? Có phải huynh giấu nữ tử không?”
Lan Đần xua tay loạn xạ, mặt mày mếu máo.
“Không, không có, Thảo Nhi, thật sự không có.” Hạ Sơ Thất quá hiểu hắn, hắn mà nói dối thì sẽ không dám nhìn người khác. Nàng nheo mắt lại, nghiến răng nói, “Được lắm, biết nói dối rồi chứ gì? Còn dám lừa ta! Bắt đầu từ bây giờ, huynh câm miệng lại, nếu nói thêm một chữ nào nữa, ta sẽ không để ý đến huynh.” Nói xong nàng đẩy Lan Đần sang cho Triệu Tổn đang có vẻ mặt nặng nề, nhanh chóng chui vào phòng mà hắn đứng.
Ngoài cửa có một tấm bình phong chắn mất tầm nhìn, nàng vòng qua bình phong, chạm vào hai đôi mắt của một nam một nữ. Một đôi mắt khủng hoảng, một đôi mắt đau thương. Đều là người quen.
Hạ Sơ Thất hít ngụm khí lạnh, cảm thấy rất không ổn. Tình cảnh này, cứ như thể là nàng đến bắt gian vậy. Người nữ kia không phải ai khác, mà chính là Thanh Hoa quận chúa được hứa gả cho Trần Đại Ngưu, tuy hôm nay nàng ta không mặc y phục trong cung hoa lệ, mà chỉ mặc một bộ áo váy bằng vải thô hết sức bình thường, trên đầu còn buộc thêm một tấm khăn trắng, dáng vẻ hoàn toàn khác hẳn với lần gặp hôm đó, nhưng Hạ Sơ Thất vừa nhìn vẫn có thể nhận ra nàng ta. Còn người kia lại là thái y Cổ Hoài, người phụ trách chăm sóc cho Triệu Tử Nguyệt trong Vân Nguyệt các.
Ba người, sáu con mắt, đều ngơ ngác sửng sốt tại chỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]