“Thanh ca ca, huynh có thể giúp ta chuyện này được không?”
Hắn ta giật tay áo ra, hơi nóng nảy: “Nói.” Nàng quan sát sắc mặt hắn ta, nhẹ giọng nói: “Huynh dẫn ta tới chùa Tế Hà để xin một cái bùa tốt có được không? Nghe nói bùa ở đó được Bồ Tát độ trì, cực kỳ kinh nghiệm, ta muốn xin cho Miên Trạch một cái, như vậy hắn có thể được như ước nguyện, lợi hại giống như Thập Cửu gia ấy.”
Hắn ta quan sát nàng chăm chú hồi lâu, có một chút cảm xúc khác thường lướt qua trong mắt. Nói nàng là một kẻ ngốc, quả nhiên không hề oan cho nàng chút nào. Người ngốc nghếch thế này, sao Triệu Miên Trạch có thể có nửa phần tâm tư dành cho nàng được cơ chứ?
“Thanh ca ca!” Nàng lại kéo tay áo hắn ta, lộ ra vẻ mặt tội nghiệp, nhỏ giọng năn nỉ: “Được không?”
Hắn ta không thích bộ dạng này của nàng, thậm chí còn có phần ghét. Nhưng hắn ta thích nghe giọng nói của nàng. Bề ngoài của nàng cực kỳ bình thường, nhưng giọng nói lại vô cùng uyển chuyển dễ nghe, giống như tiếng chim non lanh lảnh.
Ấy thế mà dù nàng có giọng nói như chim hót nhưng lại chẳng có được nửa phần nhanh nhạy như lũ chim.
Ngu không ai bằng.
Hai người đi xe ngựa, vừa ra khỏi kinh thành, nàng liền như một con chim sổ lồng, cực kỳ vui sướng. Hôm nay thời tiết không được đẹp cho lắm, sương mù bảng lảng, còn có mưa bụi bay bay, chưa tới chùa Tế Hà mà đã thấy cảnh rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482030/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.