Triệu Tôn không quan tâm nàng hét lên thể nào, hắn căn bản không để ý tới nàng, chỉ bế nàng đặt lên yên ngựa, sau đó hắn cũng ngồi lên, ôm nàng vào trong lòng, nhìn thoáng qua Nguyên tiểu công gia, “Chuyện còn lại giao cho ngươi xử lý”, rồi vỗ mạnh lưng ngựa, giục ngựa nghênh ngang rời đi. Hành động của hắn quá nhanh, mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng thì ngựa của hai người kia đã đi thật xa. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thật lâu không có ai lên tiếng.
Giữa bầu không khí như đang động lại này, sau khi Đông Phương Thanh Huyền ngạc nhiên một lát thì đột nhiên bật cười.
“Thú vị.”
“Đúng thật là thú vị, thế nhưng không liên quan gì tới ngươi.” Nguyên tiểu công gia giễu cợt nhìn hắn ta, “Nhưng mà, ta thấy dáng vẻ của Đại đô đốc có vẻ như thật sự là sắp rảnh đến mốc meo rồi.” Nói đến đây, hắn ta lại cười gian một tiếng, ra lệnh cho thị vệ, “Nghe cho kĩ đây, quay lại hậu viện của ta, chọn mấy tiểu nương nhan sắc tốt một chút, đưa đến phủ Đại đô đốc.”
“Rõ!”
Không đợi Đông Phương Thanh Huyền đáp lại, Nguyễn Hữu cười một tiếng dài, nhanh chóng thúc ngựa đi xa.
“Triệu Tôn, ngươi thả ta xuống!”
Tiếng gió thổi, tiếng vó ngựa lộc cộc, trong đêm tối yên tĩnh vang lên rõ ràng. Nhưng những tiếng này cũng không bằng tiếng hét của Hạ Sơ Thất.
Trước ngày hôm nay, nếu như có người nào đó nói với nàng Triệu Tôn sẽ làm ra chuyện “cướp người” này trước mặt mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482009/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.